Chương trước
Chương sau
Mạnh Hạ Hạ đang nằm lì trên giường xoa xoa nắn nắn cột sống của mình.

Đại sư huynh này cũng thật quá ác rồi, bắt nàng đứng tấn tới tận canh ba.

Về đến phòng thì trời mờ mờ sáng, với thân thể đau nhức này nàng ngủ thế nào đây.

"Mạnh sư tỷ, tỷ ngủ rồi à?"

Ngoài cửa thanh âm A Hồ khe khẽ truyền vào, nghe thấy cái tên A Hồ đó nàng không muốn trả lời, mặc kệ hắn ta ở ngoài cửa thì thào gọi mãi.

"Mạnh sư tỷ, nếu tỷ không trả lời đệ tự vào đấy nhé". A Hồ chờ đợi một hồi lâu không thấy Mạnh Hạ Hạ hồi âm, liền chủ động đẩy cửa đi vào.

Bước vào phòng, đi lại gần giường thấy Mạnh Hạ Hạ đang trừng mắt nhìn mình, cậu ta nhoẻn miệng cười nói: " Đệ biết tỷ không ngủ được mà".

Mạnh Hạ Hạ ghét bỏ: " Đệ đến đây làm gì?"

"Sư tỷ à, đệ có cái này cho tỷ, không phải tỷ thích đi làm nhiệm vụ sao?" A Hồ bỏ qua thái độ khó chịu đối với mình của Mạnh Hạ Hạ, chắp tay sau lưng tỏ vẻ bí ẩn lên tiếng.

" Thật?" Hai từ "nhiệm vụ" vừa truyền đến tai, tinh thần Mạnh Hạ Hạ liền trở lên hưng phấn, bật người ngồi dậy mong chờ.

"Đệ nào dám lừa tỷ".

Nhận được cái gật đầu xác nhận, đôi môi Mạnh Hạ Hạ nở nụ cười tươi rói: "Đâu nói ta nghe một chút".

A Hồ đặt mông ngồi xuống giường, ghé sát vào tai Mạnh Hạ Hạ thì thầm.

...

Trong bóng đêm mịt mù, hai thân ảnh một trước một sau từ trên bức tường cao trên hai mét tiếp đất an toàn.

Mạnh Hạ Hạ chỉnh lại bộ y phục trên người, sau đó nhanh chân đuổi theo A Hồ.

A Hồ là đệ tử cuối cùng cha nàng thu nhận, vì nhặt được bên hồ nên thật may mắn thoát khỏi cái tên thập Nhị, nếu không mỗi lần cô gọi tên sư đệ của mình thật mệt mỏi.

"Đại sư tỷ ở bên này".



Mạnh Hạ Hạ lầu bầu: "Sao đệ không gọi ta là Mạnh sư tỷ, ta đã bảo đệ ta không thích tên tên đó nghe thật già".

"Tỷ thật khó tính". A Hồ hơi dừng bước đợi Mạnh Hạ Hạ:

"Đi thôi, đi theo đệ".

"Nghe nói lần này bên kia ra giá rất cao, mười thùng vàng đấy".

"Ồ vậy thì đối tượng đó chắc rất có máu mặt đây, tìm ta là đúng rồi, những tên khó chơi ngoài ta ra còn ai xử được".

A Hồ, không quan tâm đến vị Đại sư tỷ của mình, tỷ ta bao giờ cũng nói phét, nói nhiều thành quen, trong 11 người bọn hắn tỷ ấy có đánh thắng được ai bao giờ đâu chứ.

" Tỷ tỷ à ít ra đệ còn từng đi theo các sư huynh ra ngoài vài lần, kinh nghiệm có, tỷ cả ngày ở nhà đọc mấy quyển sách tào lao, thì biết gì chứ".

" Không phải lần này ta với đệ phối hợp sao".

" Đúng nhưng phối hợp chỉ để nói đến những người cùng đẳng cấp thôi, tỷ có sao?"

Bị sư đệ của mình khinh thường nàng thật là tức mà, hắn ta thì hơn nàng sao, nếu hơn còn ở chỗ này với nàng á, các sư huynh ra ngoài hết rồi, hắn ta bị bắt ở nhà trông nhà đấy.

Vì tính nguy hiểm của nghề sát thủ rất cao, nên cha nàng chỉ nhận mười người làm đệ tử, nàng thì không nói rồi, còn A Hồ là do bất đắc dĩ mà thôi, cha nói nếu không phải khi nhìn thấy hắn ta, ông ấy bỗng nhớ đến nàng thì sẽ không bao giờ mềm lòng mang về.

Vì thế chẳng phải hắn ta nên tỏ ra biết ơn với nàng sao, nhìn thái độ của vị sư đệ này giống với biết ơn ư, thật làm cho nàng tức chết mà.

"Đệ nghĩ lần này treo thưởng cao như vậy, kiểu gì tổ chức của chúng ta cũng sẽ để ý đến".

A Hồ suy nghĩ rồi nói tiếp.

"Đệ sợ trong lúc hành động sẽ gặp các sư huynh thôi".

"Gặp sao, để ta nghe ngóng xem sao, họ đi ngày nào chúng ta sẽ đi trước ngày đó một hôm".

" Haha nếu họ biết chúng ta hớt tay trên, không biết vẻ mặt sẽ như thế nao, ta chỉ cần nghĩ đến là trong lòng hăng hái muốn đi làm việc rồi".

" Tỷ tự tin vậy sao?"



"Đúng, ta muốn lấy đó để đánh bóng tên tuổi, ta phải về nghĩ lấy nghệ danh đã".

Thật đau đầu nghệ danh gì chứ, A Hồ cậu đây còn chưa có mà, mà cậu cũng không biết cần nghệ danh đấy, cậu còn chưa được đóng dấu ký hiệu của tổ chức lên người đây.

Trong tổ chức Đông Các những người qua sát hạch đều được đóng một chữ Mộc trên bả vai trái, những người trên 18 tuổi mới được tham gia sát hạch, bọn họ còn vài năm nữa mới tới cái tuổi ấy.

Nghe nói các sư huynh đều một lần mà qua, những ai được đóng chữ Mộc lên người đều sẽ được tham gia nhiệm vụ.

Tổ chức của bọn họ, có bao nhiêu người chỉ sư phụ và các sư thúc mới nắm rõ, những người cậu nhìn thấy ngoài mấy sư huynh từ nhỏ lớn lên và vị sư tỷ này của hắn, thì còn một số người nữa mà trong lúc đi theo làm nhiệm vụ cậu mới biết.

"Sư tỷ đi thôi."

A Hồ nhìn thấy có người dùng ký hiệu để lại ở quán trà, liền bảo Mạnh Hạ Hạ đi vào.

"Này đệ cũng rất khá nha."

Mạnh Hạ Hạ giơ ngón trỏ lên khen ngợi sư đệ, tiểu đệ khù khờ này của nàng không ngờ cũng được việc phết.

"Tất nhiên rồi, đệ từng theo sư phụ học đấy". A Hồ vênh mặt đắc ý.

Mạnh Hạ Hạ nhíu mày nghi vấn: "Sao ông ấy không dạy ta?"

"Tỷ có học đâu, sư phụ bảo tỷ theo học, tỷ toàn lén đi chơi không chịu học đấy". A Hồ quay sang liếc xéo khinh bỉ.

Mạnh Hạ Hạ tiếc nuối: "Thế à? Ta mà biết vui thế này ta sẽ chăm chỉ học thật nghiêm túc".

"Ký hiệu viết gì?"

Mạnh Hạ Hạ thấy A Hồ quan sát ký hiệu, nhìn như sợi mỳ kia liền hỏi.

"Người đó nói buổi tối ở thành tây sẽ để lại thông tin người cần chúng ta ám sát".

Mạnh Hạ Hạ nhìn nhìn sợi mì kia, sao có mỗi sợi mì, mà lại nhiều chữ thế kia à? nàng nhìn A Hồ tự nhiên lòng dâng lên sự sùng bái.

Nàng thấy rất thú vị, quyết tâm về nhà cũng phải đòi học mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.