Chương trước
Chương sau
Đám áo đen kia tiếp đất liền xông thẳng về phía quân phản tặc mà giết, Mạnh Đồ dẫn đầu chạy về hướng Diệp Thanh vung kiếm.

" Tướng quân, bảo vệ tướng quân" Tên thống lĩnh bên cạnh Diệp Thanh thấy người mặc áo đen một đường xông tới phía bên này liền hô lên.

Mạnh Đồ một mình cứ thế giết hết tên này tới tên khác, bất chấp mạng sống tiến về phía Diệp Thanh, máu nhà họ Mạnh đều chảy dưới bàn tay của hắn ta một nhà hơn trăm người đều chết cả, ngày hôm nay đâu ông muốn dùng máu hắn xoa dịu lỗi đau của nhà họ Mạnh.

Ở trong vòng vây, hoàng thượng bị nhát đao kia làm cho đau đớn nhưng với tình thế này hắn không thể nghỉ ngơi ôm vết thương được, cố gắng gượng dùng một tay còn lại cầm kiếm lên đánh trả.

" Hoàng nhi, con bị thương rồi đừng vận động " Thái hậu bên cạnh nhìn cánh tay vẫn không ngừng chảy máu kia lo lắng, bà đưa tay cầm lấy vạt áo của mình đưa lên miệng dùng sức cắn một góc áo rồi lấy tay xé một đoạn vải. " Để ta cầm máu cho con" đi đến bên cạnh hoàng thượng nói.

Duật Hy nghe thấy bà nói lại nhìn thấy bàn tay bà đang cầm tấm vải kia liền ngừng lại cúi thấp người xuống để bà băng bó vết thương cho mình. " Đa tạ người" Thấy vết thương đã được băng bó xong hắn liền đứng thẳng dậy tiếp tục xông ra chiến đấu.

" Hoàng thượng, người nghỉ ngơi đi về chúng thần" Võ Kim cả người do gắng sức chống cự, thấy hoàng thượng bên cạnh mình liền nói, bọn hắn đang vây thành một vòng tròn bảo hộ hoàng thượng và thái hậu an toàn ở phía trong.

" Yên tâm" Duật Hy nhìn hắn trấn an, dùng tay trái không thuận của mình cầm cự, nhìn thấy đám người áo đen ở bên ngoài đang cố phá vỡ lớp vòng vây để tiến về phía bọn họ, Duật Hy trợt nghĩ ra điều gì đó.

"Võ Kim ngươi nhìn cách đánh của nhóm người mặc áo đen vừa tới kia có phải rất quen mắt không".

" Bẩm hoàng thượng, giống với đám thích khách hôm vào thư phòng của người" Võ Kim nghe Duật Hy nói vậy liền nhìn ra bên ngoài một nhóm người bịp mặt đang đánh ở lớp ngoài cùng kia, nhận ra có chút quen mắt.

" Là bọn họ sao" Duật Hy nghe nói là đám người kia liền nhìn ra bên ngoài tìm kiếm hình bóng quen thuộc, nhưng sao bọn họ lại liều chết để cứu hắn.

" Các đệ ở đây, nhị đệ tứ đệ cùng ta ra giúp sư phụ" A Nhất nhìn thấy phía bên kia sư phụ đánh mãi mới chỉ phá được tuyến đầu phòng phủ, liền chạy tới xông vào, bọn họ tuy võ nghệ cao cường nhưng để đánh lại một đội quân là điều không thể, sức người có giới hạn khỏe tới đâu cũng có lúc gục ngã, bọn chúng cứ tên này chết đi tên khác lại kéo tới, giờ chỉ có chờ A Hồ và tiểu sư muội ở bên ngoài cổng hoàng cung kia phá vỡ vòng vây của Diệp Thanh đưa đoàn binh sĩ ngoài cung vào cứu giá kịp thời mà thôi.

3 người kia đi rồi ở bên phía hoàng thượng chỉ còn 7 người tiếp tục phá vỡ vòng vây kia, bọn hắn không giám dùng độc dược nếu dùng sẽ gây hại cho rất nhiều người không liên quan, vì thế chỉ có dùng sức mình cố gắng lao vào.

" Ngũ Sư huynh bọn chúng thật đông" A Lục nhìn thấy đám binh sĩ kia sao lại đông đến vậy chứ tên kia kéo cả đại quân đến sao, đất nước thì không bảo vệ lại liều mạng ở đây cướp ngôi.

" Sư huynh, cha muội đâu" Mạnh Hạ Hạ và A Hồ ở bên phía kia cố gắng phá vòng vây nhưng mãi chưa được, đành chạy tới đây bọn binh sĩ kia chỉ nghe lời chỉ huy mà thôi, muốn bọn chúng chịu mở đường trừ khi có lệnh bài của hoàng thượng, nên nàng để A Hồ ở lại đó còn mình quay về đây tìm kế sách.

" Sư muội sao lại tới đây" A Cửu nhìn thấy nàng liền lên tiếng.

" Ngoài kia khó quá, muội và A Hồ không có cách, sao lại nhiều thế này".

" Muội định làm gì" A Cửu thấy Mạnh Hạ Hạ định xông vào bên trong liền đưa tay ngăn cản.

" Sư huynh chỉ còn cách lấy lệnh bài của hoàng thượng mang ra cửa cung mới có thể đưa quân tiếp viện vào trong".

" Được ta giúp muội mở đường" Hắn nghĩ cách này là tốt nhất rồi, muội muội từng ở trong cung chỉ có muội ấy mới lấy được sự tin tưởng của hoàng thượng mà giao ra lệnh bài.

" Các sư huynh giúp tiểu sư muội mở đường đi" A Cửu nói với các huynh đệ còn lại rồi tự mình xông lên trước rẽ bọn phản tặc kia ra 2 phía, lần lượt 6 người còn lại thấy thế cũng dùng hết sức lao vào đống phản tặc kia mở một con đường đi vào bên trong vòng vây.

Mạnh Hạ Hạ thấy đường phía trước đã được mở ra liền chạy vào, Võ Kim ở bên trong đang dùng sức chém bọn phản tặc kia liền thấy một dáng người mặc áo đen nhỏ nhắn từ bên ngoài xông tới.

" Võ cận vệ là ta" Mạnh Hạ Hạ thấy Võ Kim trước mặt liền lên tiếng, sợ hắn coi mình là phản tặc mà giết.

" Hạ cô nương" Võ Kim nhận ra tiếng nói của nàng liền nhích ra một bên để nàng đi tới.

Mạnh Hạ Hạ vào được bên trong liền ngoái lại nhìn ra bên ngoài kia các sư huynh sau khi mở đường cho nàng liền bị vây khốn ở giữa rồi, nàng tìm xung quanh thấy góc bên kia hoàng thượng, hắn đang ra sức cầm cự với mấy tên ám vệ.

" Hoàng thượng là ta" Mạnh Hạ Hạ chạy tới bên hắn, giơ chân đạp một tên ám vệ định lao tới.



" Hạ Nhi, sao nàng lại tới đây nguy hiểm lắm" Duật Hy nhìn thấy nàng trong hoàn cảnh này hắn không thể vui nổi, bản thân mình còn không rõ sống chết sao có thể để nàng gặp chuyện.

" Đừng nói tới nguy hiểm hay không, người cho ta mượn lệnh bài, hay kim bài gì đó của người đi".

Duật Hy không hiểu nàng định làm gì liền lặng thinh nhìn nàng.

" Đừng nói người không cầm trong người nhé" Mạnh Hạ Hạ nghĩ tới tình huống đó mà đau đầu, nhìn phía bên ngoài kia bọn người muốn giết bọn họ đông như vậy, chẳng nhẽ hôm nay là nơi chôn thây của nàng.

" Không phải" Duật Hy lắc đầu, đưa tay vén vạt áo lên giằng lấy tấm kim bài đeo ở thắt lưng đưa cho nàng " Hạ Nhi nàng định làm gì".

" Ở cửa hoàng cung người của ngươi bị chặn rồi ta muốn dùng nó mở đường" Mạnh Hạ Hạ cầm tấm lệnh bài trên tay rồi nhìn Duật Hy thấy hắn quấn vải ở tay nhìn một lúc " Bảo trọng" rồi chạy ra ngoài, nếu không nhanh không những hắn mất mạng nàng cha nàng huynh đệ của nàng đều chết theo đấy.

Duật Hy nhìn theo bóng dáng của nàng nhỏ bé xông ra khỏi vòng vây, trong lòng cảm giác bất lực hơn bao giờ hết.

Thấy Mạnh Hạ Hạ cầm kiếm liên tục đánh về phía binh lính để mở đường ra ngoài, vừa rồi vào trong rất dễ dàng giờ lao ra lại khó vậy.

" Hạ cô nương, cô đi trước đi để ta" Võ Kim thấy nàng trật vật giữa đám lính liền xông tới bên cạnh nàng giúp đỡ.

Mạnh Hạ Hạ thấy hắn phá vòng vây liền gật đâif lao về phía trước, ở đằng kia các sư huynh nàng liền phối hợp yểm trợ " Tiểu sư muội bảo trọng".

Duật Hy bên trong vòng vây thấy nàng đã ra khỏi đám lính đang chạy nhanh về phía cửa hoàng cung, trong lòng cảm thấy lo lắng không thôi.

" Người đâu bắt người kia lại" Tướng lĩnh của Diệp Thanh nhìn ra ý đồ của nàng liền đưa quân đuổi theo.

" Chết tiệt" Mạnh Hạ Hạ đang chạy phía trước liền nghe tiếng một loạt bước chân chạy đằng sau, nàng nhìn xung quanh một hồi rồi trong tay bắn ra một đoạn dây thanh mảnh về phía chóp nhà rồi theo sợi dây bay lên.

" Đuổi theo đừng để hắn chạy về cổng cung" Trần Cung thấy vậy cũng nhảy lên trên mái nhà đuổi theo sau nàng.

Mạnh Hạ Hạ cả người mệt mỏi còn phải chạy trên mái nhà, cái chân như dã cả ra, mệt mỏi đứng lại, thấy tên kia đuổi tới nơi, liền dùng sức lao tới ôm lấy hắn cùng nhau lăn xuống mái nhà, ý để hắn ta thành bệ đỡ nhưng không ngờ lúc hần rơi xuống hắn lại dùng sức xoay người, Mạnh Hạ Hạ chỉ có thể buông hắn ra để hai người cùng tiếp đất, nàng lăn 1 vòng dưới đất cảm thấy lưng và mông đều hỏng rồi, khó khăn bò dậy, nhìn sang thấy đằng sau hắn một loạt vệ binh xông tới.

" Giết nó" Trần Cung ở dưới đất đau điếng người ra lệnh.

" Sư tỷ" A Hồ kịp thời xông đến phía trước nàng, đánh cản bọn vệ binh.

" A Hồ, A Hồ, đệ cầm đi đi" Mạnh Hạ Hạ gọi A Hồ lại đưa cho hắn lệnh bài trong tay.

" Sư tỷ tỷ đi đi đệ cản bọn chúng".

" Ta không còn sức chạy nữa rồi đệ đi đi cha và các sư huynh đang chờ".

A Hồ nghe thấy vậy liền cầm lấy lệnh bài chạy đi, đi được một đoạn cảm giác không yên tâm ngoái đầu lại nhìn, Mạnh Hạ Hạ nhìn hắn gật đầu bảo hắn yên tâm, còn mình dùng cơ thể đầy thương tích lao vào bọn phản tặc, cha nàng dặn trước chỉ được giết ám vệ không được giết binh sĩ, thật là nếu không cho bọn chúng chút mê hương tán là được, cha nói binh sĩ chỉ làm theo lệnh tướng bọn họ vô tội, nếu giết hết sau này lấy ai bảo vệ đất nước, mà chạy theo nàng ở đây toàn binh sĩ.

" Các ngươi không cảm thấy việc mình tạo phản là sai sao" Mạnh Hạ Hạ nhìn bọ họn nói.

" Chúng ta được lệnh vào cung cứu giá" Một tên lính lên tiếng.

" Cứu giá các ngươi đang bao vây hoàng thượng mà còn gọi là cứu giá".

" Đừng để cô ta nhiều lời cô ta chính là bọn phản loạn, tới để hành thích hoàng thượng" Trần Cung ôm cánh tay đi tới đứng trước binh sĩ.



Mạnh Hạ Hạ nghe hắn ta nói cầm kiếm lên tức giận xông tới muốn giết chết hắn.

A Hồ chạy ra phía bên ngoài cung đưa lệnh bài cho 2 tướng quân ở bên ngoài.

" Tướng quân đây là kim bài của hoàng thượng".

" Tốt lắm" Trần tướng quân nhận lệnh bài từ tay A Hồ cưỡi ngựa đi tới đám canh ngoài cửa cung kia.

" kim bài của hoàng thượng ở đây ai dám kháng lệnh".

Tướng lĩnh đám binh sĩ kia bước tới phía ngựa của Trần tướng quân giơ đuốc lên xem thử rồi quỳ xuống đám binh lính đằng sau thấy tướng lĩnh quỳ liền quỳ theo.

" Tại hạ không biết là các vị được lệnh của hoàng thượng vào cung, chỉ nghe theo bênh tướng quân canh giữ ở đây không cho ai ra vào, xin thứ tội, người đâu nhường đường".

Thấy đám binh sĩ kia nhường đường Trần tướng quân, và nghiên tướng quân liền cưỡi ngựa xông thẳng vào.

A Hồ thấy bọn họ đã vào được liền chạy tới chỗ Mạnh Hạ Hạ vừa rồi, nhưng chạy tới nơi chỉ thấy mấy binh sĩ đang ôm mình nằm dưới đất mà không thấy bóng dáng sư tỷ đâu, đoán thầm tỷ ấy đã chốn thoát rồi liền chạy về hướng Di hòa cung kia.

Tô công công đang cầm kiếm mệt mỏi đánh trả phía xa liền nghe tiếng vó ngựa chạy tới " Hoàng thượng".

Duật Hy cũng nghe thấy tiếng ngựa và tiếng một đoàn người đang chạy về phía này liền nghĩ tới Mạnh Hạ Hạ có lẽ đã thành công rồi.

" Tất cả cố gắng lên, quân tiếp viện tới rồi"

Nghe hắn nói đám người cận vệ đang mệt mỏi thương tích đầy mình kia đều phấn trấn cả lên, liên tục vung đao về phía phản tặc.

"Hoàng thượng thần và Nghiêm tướng quân cứu giá muộn xin người trị tội" Trần tướng quân nhẩy từ trên ngưa xuống từ xa hô to, đội quân của ông ta liền bao vây khắp Di hòa cung.

" Đại tướng quân không ổn rồi" Triệu Úy thấy đám người vốn bị nhốt bên ngoài cửa cung kia nay lại xuất hiện ở đây biết kế hoạch đã thất bại liền tới nói với Diệp Thanh.

Diệp Thanh đang ở một góc phía trước là đám ám vệ và cấm vệ quân tạo phản đang che chắn phía trước, bên kia Mạnh Đồ và mấy người đồ đệ vẫn đang điên cuồng lao vào.

" Tất cả các tướng sĩ hãi bỏ kiếm xuống, ta là Trần Duật tướng quân canh giữ phía tây kinh thành, nếu hôm nay các ngươi biết sai mà bỏ ta sẽ xin hoàng thượng giữ lại mạng cho người nhà các ngươi, nếu vẫn quyết tạo phản chu di cửu tộc.

Đám cấm vệ quân thấy vậy liền dừng lại nhìn nhau.

" Ta biết các ngươi đều nghe theo sự sai khiến của tướng chỉ huy ta sẽ suy sét mà phán tội" Duật Hy phía bên trong nói ra.

Đám cấm vệ quân nghe vậy liền buông đao, chỉ còn đám người ám vệ được nuôi bên ngoài của Diệp Thanh là vẫn còn ngoan cố.

" Tướng quân, tình hình không ổn người rút trước đi" Triệu Úy nhìn ra bên ngoài nói, rồi ra hiệu cho đám người yểm trợ bọn hắn rút lui.

Mạnh Đồ thấy Diệp Thanh định tháo chạy liền xông lên cản lại " Đừng cho hắn thoát" nghe Mạnh Đồ nói tất cả đám đồ đệ của ông ta liền chạy theo hướng Mạnh Đồ đi đuổi theo.

Đám ám vệ thấy Triệu Úy ra lệnh liền lùi lại theo sau yểm trợ xông ra ngoài.

" Người đâu bắt hết bọn chúng lại" Võ Kim lên tiếng, đám người của Diệp Thanh rút đi, vòng vây kia cũng biến mất, tất cả đám cận về trước giờ gắng gượng đều ngã gục xuống, Duật Hy lúc này mới quỵ một chân xuống mệt mỏi quá độ mà ngất đi.

" Hoàng thượng" Thái hậu ở bên kia thấy hoàng thượng ngất đi liền lao tới ôm lấy hoàng thượng.

" Nghiêm tướng quân, trần tướng quân còn lại giao cho các người xử lý" rồi bà gật đầu với Võ Kim đưa hoàng thượng về tẩm cung nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.