Mạnh Hạ Hạ tỉnh lại, cả người đau ê ẩm, một bên tay bị ngã từ trên mái nhà xuống vẫn còn đau nhức, hơn nữa quần áo vẫn còn ẩm ướt.
Mạnh Hạ Hạ nhớ lại nàng bị đám quân phản động kia vây bắt, còn bị tên Trần Cung kia chơi bẩn dùng thuốc mê đánh nén, may nàng nhanh chân chạy được tới hồ này, thấy bọn chúng vẫn giáo giết đuổi theo , nàng nghĩ ra chỗ kia liền nhảy xuống, đi càng lâu thuốc mê càng ngấm dần vào người nàng cũng không biết mình bò tới đây bằng cách nào, bọn chúng thấy nàng nhảy xuống hồ cũng xuống tìm theo, nhưng vì không ngờ ở đây có mật đạo xuống không thấy người liền đi lên.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, lượng thuốc mê mà nàng hít phải ít nhất cũng phải khiến nàng thiếp đi mất 1,2 ngày. Không biết bên ngoài sao rồi, Mạnh Hạ Hạ nhìn con đường phía trước dẫn đến ngự thư phòng của hoàng thượng kia có chút sợ hãi không biết có nên đi tới nghe ngóng thử xem ai làm hoàng đế không, nếu giờ đi theo con đường hồ kia lên tên Diệp Thanh mà lên làm hoàng đế nàng bị đám cấm vệ quân kia bắt lại thì nhà họ Mạnh của nàng coi như hết người nối dõi.
Nàng lấy hết can đảm vin vào bên cạnh, đi về phía trước đi tới cánh cửa đá kia dùng sức đẩy ra "A đau quá" Cánh tay bị thương kia hoạt động mạnh mà cảm giác như gãy đôi rồi.
"Cạch... Tối quá" Cửa đá mở ra bên trong vẫn là bóng tối đen như mực ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-co-y-voi-ta/2808915/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.