Chương trước
Chương sau
Mạnh Hạ Hạ nghe hắn nói sẽ để Đức Oánh Oánh gặp mặt mẫu thân nàng ta trong lòng liền tò mò.

" Nếu Chu Thị kháng án người định tính thế nào".

" Quan trọng là Đức thừa tướng tính thế nào, chuyện này dù sao cũng là người nhà ông ta ra, trẫm tin ông ta thà hy sinh Chu thị chứ không muốn điều tra thêm". Càng điều tra càng rắc rối một Chu thị phận thiếp thấp kém chết không thương tiếc.

"Tô công công truyền ý chỉ của trẫm để Đức Tần vào nhà lao thăm mẫu thân lần cuối".

" Dạ" Tô công công nghe lệnh xong lui ra ngoài.

" Đức tần nương nương nô tài phụng lệnh hoàng thượng đến, hoàng thượng hạ chỉ để nương nương vào đại lao thăm tứ phu nhân".

" Đa tạ công công đã vất vả". Đức Oánh Oánh cảm thấy Hạ phi kia lại được lòng hoàng thượng như vậy, không ngờ nàng bao ngày cầu xin không được, nhưng nàng ta chỉ cần một lời lại có thể giúp được nàng.

" Nô tài xin cáo từ" Tô công công xong việc liền rời.

Đức Oánh Oánh thấy Tô công công đã đi khuất, nàng cũng gấp gáp chuẩn bị đi đến ti hình bộ thăm mẫu thân.

" Đức tần nương nương mời theo ti chức" Người ở Ti hình bộ thấy Đức Oánh Oánh tới liền chủ động đưa nàng ta đi vào bên trong chỗ phòng giam của Chu thị, bà ta sau khi bị áp giải vào nhà lao Đức thừa tướng đã thông cáo ra bên ngoài thư từ thiếp đối với tứ phu nhân, nên bây giờ thân phận của bà ta chỉ là Chu thị mà thôi.

" Đức tần mời" Dẫn đến phòng giam của Chu thị người kia mở khóa phòng giam rồi lui ra để lại Đức Oánh Oánh.

" Mẫu thân...mẫu thân, nữ nhi bất hiếu đã để người cực khổ rồi" Đức Oánh Oánh bước vào thấy mẫu thân đang ngồi trên cái giường cũ kĩ lạnh lẽo thật là sót xa.

"Oánh nhi" Chu thị nghe thấy tiếng con gái liền ngẩng đầu lên nhìn, xúc động khi thấy nữ nhi.

" Mẫu thân sao người lại gầy thế này chứ, con muốn đến thăm mẫu thân lâu rồi mà không được".

" Oánh nhi con gặp ta cũng đã gặp rồi giờ về thôi, đây không phải nơi để con tới, cứ coi như mẫu thân như ta đã chết rồi mà sống vui vẻ đi" Bà không muốn nữ nhi mà bà cất công yêu thương bảo vệ lại phải chịu cực khổ đến nơi không sạch sẽ này.

" Mẫu thân kể cho con nghe được không sao người lại nhận tội với phụ thân chứ".

" Oánh nhi phụ thân con nói nếu ta không nhận tội thì hoàng thượng sẽ không tha cho con, tên Tử Đức kia trước mặt Thừa tướng đã khai với ông ấy là ta làm, ta có thể chối cãi được sao, Oánh nhi ta chỉ theo lời con khiến Hạ phi ngã ngựa thôi sao lại thành Lệ Quý nhân ngã ngựa rồi đổ tội cho Hạ phi làm". Chẳng lẽ nữ nhi của bà sắp xếp sao.

Đức Oánh Oánh nghe mẫu thân nói cả người chết lặng, nàng cứ nghĩ mẫu thân bị oan không làm gì cả nhưng sao bà lại sai Tử Đức hại Lệ Quý nhân chứ " Mẫu thân người không nhận được thư con gửi tiếp sao, con nói người hủy việc đó rồi mà".

" Ta không có, ta chỉ nhận được lá thư con viết tìm người hại Hạ phi trong lần thi đấu trong cung mà thôi".

" Vậy lá thư kia ở đâu, ai đã xem rồi". Đức Oánh Oánh thật không ngờ lại có người tính kế nàng như vậy mượn tay mẫu thân nàng loại đối thủ của mình.

" Mẫu thân con không làm gì cả, chúng ta bị người khác tính kế rồi, có lẽ con đoán nhầm, người bị mua chuộc hẳn là tên Lý Trung kia mới đúng" Lúc đầu nàng cứ nghĩ là hoàng hậu sai Tử Đức hãm hại nàng nhưng hóa ra không phải Tử Đức kia theo lệnh mẫu thân nàng tìm người, nhưng tên kia lại thay đổi đối tượng hãm hại.



" Con là nghi ngờ hoàng hậu chủ mưu". Chu thị nghe nữ nhi nói cũng hiểu đôi chút sự tình này rồi.

" Ngoài nàng ta ra còn ai căm ghét con như vậy chứ".

" Nương nương". Dương đại nhân đi tới nhỏ giọng chào Mạnh Hạ Hạ

" Đi thôi" Mạnh Hạ Hạ đi theo Đức Oánh Oánh từ lúc bước vào ti hình bộ, cả quá trình nghe nàng ta nói, nàng cảm thấy bọn họ cũng là tự mình hại mình mà thôi nếu lúc đầu không nghĩ làm chuyện xấu, thì cũng không có cơ hội để người khác hại mình.

" Nàng trở lại rồi, có phát hiện ra cái gì không" Duật Hy đang vẽ tranh thấy tiếng bước chân liền biết đó là nàng.

" Không có gì đặc biệt cả, người đang vẽ tranh sao". Mạnh Hạ Hạ từ xa nhìn thấy hắn đang tỉ mỉ đưa bút lông liền đi tới bên cạnh xem.

" Thấy sao" Duật Hy đang vẽ tranh sơn thủy, bức họa cũng gần hoàn thành rồi.

" Không đẹp như nét vẽ của họa sĩ dân gian, nhưng cũng không coi là xấu" Mạnh Hạ Hạ nhìn bức họa của hắn thẳng thắn nói.

" Ý nàng nói là trẫm vẽ chỉ thuộc bậc trung, vậy mà bọn họ lại ca tụng trẫm như vậy, nhận được tranh của trẫm tặng còn cố ý treo ở phòng chính".

" Chỉ cần là người vẽ, cái gì cũng thành vật báu cả". Chỉ khổ thân những người họa sĩ kia một bức họa mới được vài đồng bạc.

" Trẫm còn đang định vẽ xong tặng nàng đấy" Duật Hy nghe nàng nói, hắn cũng hết cảm hứng vẽ tranh luôn rồi.

" Ngài mai chúng ta rời cung đi Lam Sơn, nàng trở về chuẩn bị một chút, canh 5 trẫm chờ nàng ở cửa cung" Duật Hy đi đến bên cạnh Mạnh Hạ Hạ đưa tay ôm lấy nàng, tìm kiếm chút sự ấm áp từ nàng, hắn cảm thấy mỗi lúc ở bên nàng hắn lại bộc lộ thêm nhiều tính xấu, rất thích thân mật cùng người nữ nhân này, lúc nào cũng muốn ôm nàng mà thôi.

" Thật vậy sao, nhưng trước khi đi người đưa thiếp về nhà thăm phụ thân được chứ, thiếp vào cung đã lâu rất nhớ người". Mạnh Hạ Hạ muốn đưa hắn về cho cô cô gặp mặt.

" Trẫm cứ nghĩ nàng thường xuyên trốn cung ra ngoài đấy" Duật Hy đưa nàng đến bàn ngồi xuống.

" Không có" Lâu rồi nàng chưa có ra ngoài, lúc còn hội A Hồ còn có người chơi giờ bọn hắn đi rồi nàng ra ngoài gặp cha cũng không có chuyện gì để nói.

" Thập sư huynh của nàng đã đỗ trong kỳ thi trạng nguyên, nàng biết tin chưa".

" Thật vậy sao, huynh ấy được điều đi đâu vậy". Mấy nay nàng không có thời gian gặp các sư huynh tình hình ở nhà nàng không nắm được.

" Ở kinh thành phủ Thuận Thiên còn trống một vị trí trẫm để hắn làm ở đó, trẫm không ngờ hắn lại có tài về văn chương như vậy".

" Đa tạ hoàng thượng đã để huynh ấy lại kinh thành" Mạnh Hạ Hạ còn đang nghĩ xin hắn như thế nào đây.

"Trẫm thích nàng thể hiện cái cảm ơn kia bằng hành động hơn lời nói " Duật Hy nhìn Mạnh Hạ Hạ chờ mong.

Mạnh Hạ Hạ nhìn hắn, mặt bắt đầu đỏ lên ngại ngùng bắt trước cách hắn làm trước đây, dướn người lên đưa môi mình đặt lên môi hắn, rồi nhanh chóng buông ra.



Duật Hy thấy hành động của nàng liền mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo nàng, một tay còn lại đưa lên phía sau gáy Mạnh Hạ Hạ giữ lấy cúi xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng tìm kiếm thứ ngọt ngào chỉ thuộc về nàng mà hắn yêu thích.

Mạnh Hạ Hạ cảm thấy đúng là nàng không thể bằng, hắn chỉ hôn nàng một chút mà tâm trí nàng đã không biết bay đi đâu rồi, cứ thế dần dần đáp lại hắn.

Duật Hy càng hôn càng cảm thấy cả thân thể nóng lên, có chút khó chịu, bàn tay ở trên eo nàng di chuyển ra sau lưng Mạnh Hạ Hạ mà ôm chặt lấy nàng.

Mạnh Hạ Hạ cảm thấy hơi khó thở đưa tay muốn đẩy hắn ra, bàn tay đưa lên ngựa hắn chống đỡ kéo dài khoảng cách.

Duật Hy thấy nàng chống cự liền luyến tiếc rời môi nàng ra di chuyển đến chiếc cổ mảnh khảnh của nàng tiếp tục hôn xuống, bàn tay ở trên người Mạnh Hạ Hạ bắt đầu không thành thật di chuyển ra phía trước, lần tìm xuống nút thắt ở trên y phục nàng tháo ra, cảm giác y phục của nàng đã được nới lỏng, hắn đưa tay lên trên chỗ vạt áo của nàng tiến vào qua từng lớp áo, tới chiếc áo yếm cuối cùng kia hắn đưa tay vén lên, khi bàn tay hắn chạm được vào chỗ da thịt mềm mại kia của nàng, cả thân thể bắt đầu nổi lên ham muốn mãnh liệt, bàn tay bao trọn lấy nơi đẫy đà của Mạnh Hạ Hạ bắt đầu xoa nắn.

Mạnh Hạ Hạ đang mơ màng bỗng cảm nhận được bàn tay của hắn, không biết từ bao giờ đã chui vào trong y phục của nàng rồi, ý trí của nàng phục hồi đưa tay cầm lấy bàn tay của hắn.

" Hoàng thượng"

Duật Hy nào có nghe thấy nàng gọi hắn, lúc này hắn trong mắt chỉ có ham muốn đối với nàng mà thôi.

Mạnh Hạ Hạ gọi hắn không được mà bàn tay nàng cũng không giữ nổi tay hắn, bàn tay kia ở trên ngực nàng xoa nắn, khiến nàng cảm thấy hơi đau, cố dùng sức của mình đưa tay đẩu hắn ra.

Hắn tự dưng bị nàng đẩy mạnh một cái, không tự chủ được mà ngã về đằng sau, may là bọn họ còn ngồi trên ghế sau lưng là bức tường nên không làm hắn ngã xuống, chỉ là đập nhẹ vào sau mà thôi. Hắn lấy lại tinh thần ngồi dậy lúc này mới nhìn lại người vừa đẩy hắn kia.

Mạnh Hạ Hạ sau khi đẩy hắn xong liền nhanh chóng đứng dậy, đưa tay chỉnh lại y phục của mình, vạt áo trước ngực nàng đã bị mở rộng, chiếc áo yếm cuối cùng cũng bị vén lên qua ngực.

" Hạ nhi" Hắn nhìn thấy khuôn mặt nàng có chút tức giận liền sợ hãi gọi nàng.

Đưa tay thắt xong nút thắt cuối cùng trên y phục Mạnh Hạ Hạ không thèm nhìn hắn liền quay lưng rời khỏi.

Duật Hy mau chóng chạy theo, ôm lấy nàng từ phía sau " Hạ nhi ta biết nàng hiểu" hắn ở phía sau nàng thì thầm bên tai, nàng hiểu cảm giác của hắn mà, nam nữ ở cùng nhau hắn không thể kìm nén sự ham muốn thể xác của mình đối với nàng được.

Mạnh Hạ Hạ nghe hắn nói liền im lặng để cho hắn ôm mình, nàng hiểu nhưng sự việc quá đường đột, nàng thực sự không biết phải làm sao, đấy là nàng còn quá nhẹ tay với hắn rồi thử nghĩ người khác mà chiếm tiện nghi của nàng nàng đã giết chết hắn rồi, hóa ra đối với hắn nàng lại như vậy không chút phòng bị nào, thậm chí có chút dung túng hắn.

" Thiếp hôm nay chưa chuẩn bị, không muốn chuyện đó".

Hắn nghe nàng nói như vậy biết nàng không vì chuyện này mà giận hắn có chút yên tâm, hắn cũng cảm thấy mình có lỗi quá đường đột rồi, " Ta xin lỗi" Đưa tay quay người nàng lại đối diện với hắn.

Mạnh Hạ Hạ nhìn sự trân thành trong mắt hắn lúc này, nàng đưa tay ôm lấy hắn ở trong ngực hắn cảm nhận sự ấm áp của hắn dành cho nàng.

Duật Hy thấy nàng chủ động ôm mình như vậy, biết nàng không giận hắn chuyện vừa rồi nữa, liền nhẹ lòng cũng đưa tay lên ôm lấy nàng, lúc này đây trong hắn chỉ còn sự yêu thương đơn thuần mà ôm lấy nàng.

" Thiếp về Xuân Viên cung chuẩn bị một chút".

" Um nàng đi đi" Duật Hy buông Mạnh Hạ Hạ ra luyến tiếc để nàng rời đi, hắn thở dài cảm nhận hơi ấm vừa rồi của nàng vẫn còn trên bàn tay hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.