Chương trước
Chương sau
Diệp Thanh và đám người phản loạn của ông ta đều bị bắt giữ, sau khi điều tra phát hiện ra đám người ông ta đưa vào cung nhằm ý đồ mưu phản đều là người nước Tô, mấy năm nay ông ta lẩn trốn đã liên hệ được với vương tử nước Tô đế lập kế hoạch mưu phản, Duật Hy tức giận phái sứ giả mang đám người kia trao trả lại nước Tô, đồng thời cần câu trả lời từ Hoàng thượng nước Tô về vụ việc này.

" Nói với hoàng thượng nước Tô Nước ta và nước Tô đã ký khế ước hòa thuận, bọn họ làm như vậy là muốn phá bỏ kế ước sao, nếu nước Tô không có lời giải thích rõ ràng chúng ta cũng không cần khế ước đó nữa chờ gặp nhau trên chiến trường đi"

" Dạ nô tài đã rõ" Trịnh đại nhân cúi đầu tuân lệnh lui ra ngoài.

" Hoàng thượng thái hậu muốn gặp người" Tô công công đi vào bẩm báo, thái hậu bị tên bắn bị thương rất lặng, sau khi được đưa về Bách Hy Cung chữa trị sức khỏe vẫn không mấy khả quan.

" Thái hậu tỉnh rồi sao " Duật Hy mấy hôm nay luôn lo lắng ở bên cạnh thái hậu chăm sóc, nhưng bà vẫn mãi chưa tỉnh lại, hắn còn vụ việc của Diệp Thanh cần giải quyết gấp nên mới rời đi, vừa rời khỏi không bao lâu thái hậu đã tỉnh lại khiến hắn rất vui mừng.

" Mẫu hậu người cảm thấy trong người thế nào, vết thương kia không khiến người khó chịu chứ".

" Hoàng thượng ta không sao, ta vẫn chịu được" Giọng thái hậu yếu ớt cố gắng đưa tay nắm lấy tay hoàng thượng.

" Hoàng thượng con sẽ không vì chuyện kia mà ghét ta chứ" Thái hậu nhìn hoàng thượng, bà sợ hắn biết chuyện bà ra tay độc ác với sinh mẫu hắn sẽ sing lòng căm ghét bà.

" Mẫu hậu, trong lòng hài nhi người vẫn luôn là mẫu hậu tốt của hài nhi, người đừng nghĩ nhiều như vậy an tâm dưỡng bệnh đi" Duật Hy đưa hai tay nắm lấy bàn tay của bà.

Thái hậu im lặng cầm lấy tay hoàng thượng " Hoàng thượng giờ đã trưởng thành rồi, bàn tay đã không còn nhỏ bé như xưa một tay ta có thể bao trọn bàn tay của người được nữa rồi, thái hậu nhắm mắt lại giọt nước mắt từ khóe mắt bà lăn dài xuống gò má những ký ức cũ trợt hiện về.

Năm 15 tuổi bà được gả cho tiên hoàng thượng được thái hậu chỉ định là đích phúc tấn của người, lúc ấy người vẫn chỉ là quận vương còn ở phủ bên ngoài cung, tiên hoàng đối với bà hết mực yêu thương, sau này ông có nạp thêm thê thiếp nhưng đối với bà vẫn luôn một lòng yêu thương chăm sóc, 3 năm sau tiên hoàng được truyền ngôi vị, bà lên làm hoàng hậu chuyển vào cung sinh sống.

Mạnh Hiểu Lam kia được hoàng thượng nhìn trúng qua kỳ tuyển tú nữ, khi đưa bà ta vào cung hoàng thượng hết mực yêu thương sủng hạnh cô ta, lúc bà mang thai hoàng thượng cũng chỉ tới hỏi thăm, ban thưởng qua loa, nhưng đến lượt cô ta mang thai người lại chăm sóc như vậy hàng ngày đều tới cùng cô ta đi dạo, sợ cô ta nóng mà xây cả tẩm cung bên hồ cho cô ta, thử hỏi nữ nhân nào có thể chịu được sự ghẻ lạnh này đây.

Sau đó bà thái y chuẩn đoán bà có dấu hiệu sinh non hài tử trong bụng không có khả năng giữ được, lúc đó bà rất căm ghét Mạnh Hiểu Lam kia, vì sao cuộc đời cô ta suôn sẻ như vậy còn bà đến hài tử của mình cũng không giữ được, vì sự căm ghét đó, bà đã dùng hài tử trong bụng đánh đổi lấy sự bất hạnh của nữ nhân kia, bà đã thành công khiến hoàng thượng ghét bỏ cô ta, thành công chiếm lấy nhi tử của cô ta, nhưng như vậy vẫn chưa đủ dù cô ta tội ác như vậy bà vẫn thấy hoàng thượng ngày đêm ngồi bên cửa sổ nhớ mong cô ta.

Còn có ý định sẽ giam giữ cô ta một thời gian đợi mọi chuyện dần qua đi sẽ thả cô ta ra ngoài, cảm giác yêu một người, dành trọn tất thẩy tình yêu của mình cho người đó nhưng sau bao chuyện hắn vẫn một mực yêu thương bảo vệ nữ nhân kia là cảm giác như thế nào chỉ mình người từng trải qua như bà mới hiểu được, bà dùng ngọn lửa thiêu dụi lãnh cung, thiêu cháy đoạn tình cảm của hoàng thượng đối với cô ta, bí mật xây dựng địa đạo dưới nơi hoàng thượng ở rồi đưa cô ta giam cầm trong đó, để cô ta nếm trải sự đau khổ của bà.



Nhưng giờ đây sau tất thẩy mọi việc xẩy ra bà lại cảm thấy những việc mình làm trước đây thật vô nghĩa, bà làm những chuyện đó chỉ để khiến bản thân quên đi sự thật rằng hoàng thượng trái tim không đặt ở chô bà, liệu tiên hoàng liệu khi bà xuống đó có tha thứ cho bà không".

" Hoàng thượng ta mệt rồi".

" Mẫu hậu người nghỉ ngơi đi, nhi thần mai lại tới thăm người" Duật Hy nhìn thái hậu mắt nhắm chặt nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, đứng dậy lui ra ngoài.

" Hoàng thượng thần thiếp nghe thái hậu đã tỉnh" Hoàng hậu dường như đã đứng bên ngoài đã lâu thấy hắn liền ngại ngùng cúi người.

" Thái hậu ngủ rồi, nàng trở về đi, hôm khác rồi tới".

Hoàng hậu nhìn hắn bước qua người mình lời ở trong miệng định nói ra cuối cùng như vậy nuốt vào trong.

......

" Hoàng thượng" Mạnh Hạ Hạ bồng Duật An ở dưới sân hóng nắng.

" Mấy nay trẫm bận quá giờ mới có thời gian tới thăm nàng và An nhi, nàng không trách trẫm chứ" Duật Hy đi tới gần Mạnh Hạ Hạ, đưa tay ôm lấy hài tử vào lòng mình.

" Người còn phải xử lý việc của Diệp Thanh, lại chăm lo cho thái hậu nữa thiếp không phải nữ nhân chỉ cả ngày muốn giữ người bên cạnh, thiếp nghe nói thái hậu đã tỉnh".

" Ta vừa từ chỗ người qua đây, tuy đã tỉnh nhưng thái y nói mạch tượng người còn rất yếu, ...bà ấy đã khỏe hơn chưa" Duật Hy im lặng một lúc rồi hỏi.

" Cũng như thái hậu vậy, may nắm kịp thời chữa trị nếu không..." Mạnh Hạ Hạ thở dài.

A Tâm bưng trà đặt lên bàn rồi cúi người đi ra.



" Sao ta không thấy cung nữ Tiểu Yến kia đâu" Duật Hy cầm chén trà đưa lên miệng, mọi lần hắn đến đều là cung nữ thân cận bên cạnh nàng mang trà, sao nay lại không thấy đâu.

" Tiểu Yến bị thích khách làm bị thương, còn đang tĩnh dưỡng không thể hầu hạ được".

" Lúc Diệp Thanh kia nói lấy Duật An ra để uy hiếp trẫm, trẫm rất lo lắng cho nàng, trẫm biết nàng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ con, nếu bọn chúng có trong tay Duật An chắc chắn đã làm nàng bị thương rồi".

" Là Diệp Thanh quá coi thường thiếp mà thôi" Ông ta phái vài tên nhãi nhép đi vào Xuân Viên cung của nàng, là nghĩ nàng nữ nhân yếu đuối không thể chống lại bọn chúng.

" Diệp Thanh kia không biết quay về kinh thành lúc nào, mà điều tra được tất cả mọi chuyện như vậy, còn lên kế hoạch tỉ mỉ từ đốt Bách Hy Cung để dẫn dụ người đi cho dễ dàng hành động, chắc hẳn có người giúp ông ta ở trong cung này, trẫm đã hứa với thái hậu tha cho huyết mạch nhà họ Diệp nhưng sau chuyện này trẫm không thể để bọn họ sống được".

" Người định xử lý ra sao".

" Ngay khi nhận được câu trả lời từ nước Tô trẫm sẽ xử trảm ông ta và Diệp Lãnh".

" Hoàng thượng sự việc của thần thiếp và cô cô cũng đã bại lộ rồi, thái hậu sẽ không để thần thiếp ở trong cung này yên ổn đâu, thần thiếp muốn đưa Duật An rời khỏi đây". Mạnh Hạ Hạ mấy hôm nay đã suy nghĩ, nàng mang họ Mạnh cả đời này đều không thay đổi được, một mẫu thân mang trong mình tội danh, Duật An cũng bị người khác coi thường, nàng không muốn nhi tử của mình sống cuộc sống như vậy.

" Hạ nhi tim trẫm, trẫm sẽ xử lý chuyện này".

" Hoàng thượng giữa cô cô và thái hậu người chỉ được chọn một, mà trước giờ người mà người chọn luôn là thái hậu người định xử lý chuyện này thế nào".

" Hạ nhi nàng vẫn để ý chuyện hôm trước sao" Duật Hy đau lòng đứng lên nhìn nàng, hôm đó hắn chỉ vì không muốn để Diệp Thanh uy hiếp mà đã nói những lời tổn thương Mạnh Hiểu Lam, đó không phải lời thật lòng của hắn.

" Hoàng thượng thiếp đã suy nghĩ rất nhiều rồi tránh sau này còn sẩy ra nhiều chuyện nữa thần thiếp và cô cô nên rời khỏi đây là cách tốt nhất vẹn toàn lúc này".

" Hạ nhi trẫm sẽ không để nàng rời khỏi" Duật Hy nhìn nàng kiên định như vậy trong lòng tức giận đưa Duật An cho nhũ mẫu rồi rời đi. " Võ kim canh chừng Linh Quý Phi cho trẫm".

Mạnh Hạ Hạ nhìn hắn tức giận rời đi thở dài, nàng không muốn hắn mệt mọi bảo vệ nàng mà chống lại thái hậu người hắn hết mực tôn kính kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.