Tô Mi theo đi tới cửa, hai tròng mắt chiếu ánh trăng, mơ màng mà thâm thúy.
"Nương nương, ở đây gió lớn, người nên đi nghỉ ạ."
Tân cung nữ lấy tới áo choàng, khom người nói.
"Không cần." Tô Mi nhìn phương hướng trung điện, "Đêm nay có trò hay như vậy, đi nghỉ thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ sao." Nói xong, cúi đầu liếc mắtnhìn áo choàng trong tay cung nữ, cau mày nói, "Đem hỏa hồ hoàng thượngmới ban đến đây."
Cung nữ kia vội lui xuống, đem áo choàng hỏa hồ quý báu trình đến, cẩn thận từng li từng tí vì Tô Mi phủ thêm.
Ánh trăng chiếu lên thân ảnh nữ tử mặc hồng sắc áo choàng, lộ ra một loại tuyệt thế xinh đẹp...
Trên nóc phòng, một bóng đen tĩnh tĩnh đứng trong bóng tối, nhìn một mạt hồng sắc gai mắt, rồi lập tức xoay người rời đi.
Nữ tử phía dưới tựa hồ cảm thấy cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lại là chỉ nhìn thấy thưa thớt mỏng vân xẹt qua.
Dọc theo đường đi, hồng sắc đèn cung đình trải dài trên hành lang, kỳtrân dị hoa trong viện dưới ánh đèn có vẻ thập phần mông lung, mà sauđại tuyết, càng có nhiều loài hoa không chịu nổi lạnh lẽo mà điêu linh,ban đêm như vậy trái lại thêm mấy phần tiêu tịch.
Lưu ly cung tuy lớn, nhưng chủ tử không nhiều, huống hồ Vinh Hoa phunhân chưa bao giờ cần cung nữ thiếp thân Thu Mặc đến hầu hạ, bởi vậy đại thể cung nữ lúc này đã sớm ngủ.
Chỉ có cung nhân gác đêm cầm đèn lồng đi lại trong lưu ly cung.
Mà lúc này, nội điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-co-gan-mot-minh-dau-ban-cung/1586018/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.