“Nguyệt Ly ở trên Đông hải, xa hơn Bồng Lai. Nơi Niết bàn tìm không thấy, con người căn bản không có cách đặt chân tới. Nhưng mà trăm năm trước, Nguyệt Ly xảy ra nội loạn, sau đó vong quốc.” 
  
“Vong quốc? Xảy ra nội loạn gì?” 
  
Thu Mặc thân thể run lên, liếc mắt nhìn A Cửu, âm thầm đau, “Trăm năm trước, Vương cùng kỳ lân thần thú đột nhiên chết. Vì thế Nguyệt Ly quốc không còn được che chở. Sau đó bị lục quốc phát hiện, rồi bị công phá.” 
  
“Kỳ lân?” A Cửu thình lình ngồi thẳng, kinh ngạc nhìn Thu Mặc, “Thật sự có kỳ lân?” 
  
“Ân, ở Nguyệt Ly, khi mỗi Vương sinh ra sẽ có một kỳ lân tương ứng xuất hiện để bảo vệ Vương. Vương tử, kỳ lân tử, kỳ lân tử, Vương diệt.” 
  
“Trăm năm trước, Vương cùng kỳ lân của các ngươi chết như thế nào?” Kỳ lân trong mộng lần nữa hiện lên trong đầu, A Cửu hô hấp càng ngày càng khó chịu. 
  
“Có người nói…” Thu Mặc ánh mắt mờ ảo, “Vương giết chết kỳ lân. Nhưng cũng có người nói, kỳ lân tự mà chết.” 
  
Trong không khí bỗng chốc trở lên trầm mặc. 
  
… Rõ ràng phải hỗ trợ sống nhờ vào nhau, một tử, kia cũng sẽ tử. 
  
Kỳ lân và Vương phải cùng tồn tại. Điều này hiển nhiên có chút không thể nào nói nổi. 
  
A Cửu đến gần lò sưởi, tay chậm rãi đã ấm áp lên. 
  
“Thu Mặc, ngươi thực sự tin kỳ lân tồn tại?” 
  
Kỳ lân là thần thú cổ, giống như long trong truyền thuyết. Nhưng mà chỉ là truyền thuyết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-co-gan-mot-minh-dau-ban-cung/1585932/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.