Khuôn mặt Quân Khanh Vũ ở dưới ánh trăng khác thường tái nhợt, nhưng lại ẩn ẩn vẻ đẹp yêu dị, đặc biệt là cặp tử đồng kia, A Cửu chưa từng thấy qua nó thâm trầm cùng u buồn như thế. 
  
Hắn im lặng đi qua đình viện, tựa hồ vô mục đích đi qua hành lang gấp khúc, cuối cùng dừng trước một căn phòng, đẩy cửa đi vào. 
  
A Cửu trốn trên nóc nhà, nhẹ nhàng lật mái ngói, lại kinh ngạc phát hiện trong phòng bố trí rất gọn gàng, giá sách, bàn trà, sàng khắc hoa, còn có bàn trang điểm, hoàn toàn không giống bên ngoài âm trầm táng loạn, thập phần sạch sẽ, tựa hồ mỗi ngày đều có người quét dọn. 
  
Nơi này giống như khuê phòng một nữ tử. 
  
Quân Khanh Vũ đứng bên tường tây nam, ngửa đầu nhìn. Ở góc độ này A Cửu có thể thấy rõ hắn đang nhìn hai bức họa. Nửa ngày sau, Quân Khanh Vũ giơ lên bàn tay tái nhợt xinh đẹp tuyệt trần, đặt trên một bức họa. 
  
Một khắc kia, giống như đụng chạm tới cơ quan mật thất, trên tường lộ ra một chiếc hộp —— trên hồng sắc vải nhung, có một khối ngọc bội. 
  
A Cửu toàn bộ tâm chí trong nháy mắt bị nhíu chặt: chính là khối kỳ lân ngọc bội kia! 
  
Nguyên lai nàng không có đi sai thời không. Nguyên lai nàng còn có cơ hội trở lại. Mà Quân Khanh Vũ này, cũng chính là Quân Khanh Vũ trong lịch sử kia! 
  
A Cửu trong lòng mừng thầm, nhưng… Nàng thình lình quay đầu lại, chợt ngừng thở. 
  
Dưới ánh trăng âm trầm, một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-co-gan-mot-minh-dau-ban-cung/1585930/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.