Nàng biết được dấu tay kia của Quân Khanh Vũ —— lập tức hành quyết.
So với bộ dáng trốn chết không được, tựa rất sợ chết, công phu kém cỏi cùng nàng đôi co lúc nãy. Thì hạ lệnh lập tức hành quyết này mới chân chính là Quân Khanh Vũ!
Tàn nhẫn mà vô tình!
A Cửu thở phào nhẹ nhõm, mới đi được một bước, cánh tay đột nhiên truyền đến một trận tê đau.
Xé mở tay áo, cánh tay thế nhưng lại có một đạo vệt máu —— sát khi trong ống tay Quân Khanh Vũ…
A Cửu kéo xuống khăn che mặt, khóe miệng hiện ra một ý cười.
Người này giấu thực kỹ, công phu không dễ bại lộ.
Băng bó qua loa, A Cửu chạy về phía Cảnh Nhất Bích, nhưng là… Nơi đó bất luận đã không còn kẻ nào…
“Thập Nhất…” Lòng nàng trống rỗng, thanh âm có chút run run hô lên, tìm một vòng, vẫn là không thấy thân ảnh hắn.
Xung quanh cũng không có dấu vết tranh đấu. Nhưng nhìn dấu xe ngựa, thì hình như bọn họ đi cũng không vội…
Trong bóng tối có thanh âm nước sông chảy, A Cửu liền đi qua, cúi đầu tẩy trừ vết thương, lại là lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất, trong miệng tràn ra một ngụm tinh mặn.
Thân thể Mai Tư Noãn này, căn bản là không chịu nổi nàng lăn qua lăn lại.
“Mai tiểu thư.” Một người tiến lên đỡ lấy nàng, A Cửu nhìn lại, hóa ra là toàn thân bẩn thỉu Thu Mặc.
Thu Mặc hoảng sợ nhìn A Cửu, vẫn cố lấy dũng khí yên lặng giúp nàng rửa vết thương.
“Ngươi sao còn ở đây? Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-co-gan-mot-minh-dau-ban-cung/1585903/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.