Chương trước
Chương sau
Diệp Chi tiểu nhân âm thầm chửi bậy trong lòng, Hoàng quý phi mặt ngoài như bồ tát mà tâm địa độc như rắn lại kéo hận thù về cho cô.

Diệp Chi dùng khăn che miệng khe khẽ cười duyên.

“Hoàng quý phi cứ trêu chọc thần thiếp, Hoàng thượng mưa móc rải đều làm sao lại có chuyện sủng ái ai nhất được.”

“Thần thiếp thấy đợi mùa xuân sang năm chuẩn bị có đợt tuyển tú nữ, nhìn gương mặt mới thì Hoàng thượng vui vẻ tự khắc sẽ đến hậu cung nhiều thôi.”

Nghe lời Diệp Chi nói xong thì tất cả nữ nhân trong phòng đều biến sắc. Hoàng đế không phải là người trầm mê nữ sắc, ba năm qua cũng không xuất hiện thêm phi tần nào khác khiến bọn họ quên mất chuyện ba năm tuyển tú một lần.

Diệp Chi hài lòng nhìn sắc mặt của phi tần, còn cố ý cảm thán: “Sang xuân muôn hoa khoe sắc, hậu cung này lại chuẩn bị có thêm mấy vị tỷ muội còn xinh đẹp hơn hoa.”

“Thật là đáng mong chờ.”

Phi tần trong cung mỗi người một vẻ, đều là nữ nhân dung nhan xinh đẹp, người quyến rũ người yêu kiều, người duyên dáng.

Diệp Chi tiểu nhân hung hăng đấm đá Tiêu Cảnh Lẫm trong lòng. Cẩu hoàng đế đúng là có phúc, bao nhiêu mỹ nhân như thế này mà phải ganh ghét kèn cựa nhau vì ngươi.

Tô quý phi cũng mỉm cười phụ họa: “Diệp quý phi nói đúng, chẳng mấy chốc lại đông đúc, lúc đấy là thêm người thêm con.”

Nữ nhân này không hổ là người từng được mệnh danh là tài nữ số một của Vạn Lịch. Không chỉ vừa đẹp lại còn vừa khéo léo. Gương mặt tuyệt sắc, mày lá liễu cong cong, đôi môi hồng căng tràn sức sống, đến cô nhìn còn muốn ra sức chiều chuộng.



Phi tần trong hậu cung nào có người nào là tâm tư đơn giản, chỉ nghe qua là cũng đã hiểu. Tuyển tú, nữ nhân xinh đẹp mới vào có nghĩa là phần ân sủng của hoàng đế sẽ phải chia nhỏ hơn ra. Ai ai mà lại không thích hoa thơm cỏ lạ.

Hậu cung của Hoàng đế mới chỉ có hai công chúa lần lượt do Hoàng quý phi sinh và một hoàng tử do Tào chiêu nghi sinh. Tào chiêu nghi sức khỏe yếu ớt vừa sinh hoàng tử xong thì mất vì rong huyết nên đại hoàng tử được giao cho Tô quý phi nuôi dưỡng.

Phi tần không có con cái thì không có chỗ dựa, bọn họ cũng cần tính toán thêm cho bản thân mình sau này.

Hiền phi ghen ghét mở miệng, giọng điệu đầy mùi không vui: “Đúng vậy, cũng không biết hậu cung sẽ trở thành cái dạng nào. Hy vọng là không âm u chướng khí mù mịt.”

Hiền phi là cháu gái của Hoàng thái hậu, tính tình từ nhỏ đã kiêu căng. Hoàng thái hậu không phải là bà nội ruột của Hoàng đế, mà là đích mẫu của Tiên hoàng. Thái thượng hoàng về già còn ham mê nữ sắc nên đã cưỡng ép con gái của hữu thừa tướng năm đó mới có mười sáu tuổi vào cung lập làm Hoàng hậu.

Lúc đó tiên hoàng đã hơn hai mươi tuổi.

Sau đó thì chưa đến một năm thì Thái thượng hoàng đã về chầu trời để lại hoàng thái hậu khi đó còn mơn mởn xuân xanh như thế thủ tiết. Hữu thừa tướng tức giận, dòng họ của ông ta mãi mới bồi dưỡng ra một nữ nhân xuất sắc để đưa vào cung thổi gió bên gối. Vậy mà chưa kịp làm gì thì đã ngồi lên chức Thái hậu.

Cứ như thế mấy chục năm bây giờ đã trở thành Hoàng thái hậu, hữu thừa tướng bây giờ cũng chính là hậu nhân của hữu thừa tướng năm xưa đã kịp nhét cháu gái ruột của mình vào hậu cung của Tiêu Cảnh Lẫm với hy vọng có thể lại có người trong họ ngồi lên ngôi Hoàng hậu.

Tiếc là năng lực Hiền phi có hạn, Hoàng thái hậu cũng vừa mới qua đời nên cũng không làm được trò trống gì.

Chỉ là Hiền phi ngu ngốc nhưng có một cái túi da xinh đẹp. Khi giận lên cũng không khiến người ta phản cảm mà chỉ thấy một mỹ nhân đang nũng nịu làm duyên.

Đào quý nhân thầm đặt tay lên trên bụng, không nói một câu nào an tĩnh ngồi yên nghe người khác nói qua nói lại. Chức quan của phụ thân Đào quý nhân không cao, được vào cung là do Thái hậu vừa ý nên bình thường sống cũng rất an phận thủ thường.

Cô ta siết chặt khăn tay, cái thai trong bụng này chính là át chủ bài, bằng mọi gia cô ta phải sinh ra một hoàng tử.



Hoàng đế vẫn để trống ngôi hậu, vài năm nay cũng thẳng tay kiềm chế thế gia đại tộc. Chỉ cần cô ta có thể bình an sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh, cô ta cũng không phải không có căn cơ để tranh.

Trước mắt cô ta phải giữ kín chuyện mang thai không được lộ ra ngoài tránh có kẻ muốn làm hại mẹ con cô ta.

Không ai lên tiếng tiếp lời Hiền phi, hoàng quý phi đành phải đáp lời: “Có thêm tỷ muội vào trong cung bầu bạn với chúng ta là chuyện tốt. Các muội phải sống chung hòa thuận đã biết chưa?”

Tất cả chúng phi tần đồng loạt tiếp lời: “Thần thiếp đã biết.”

Hiền phi cũng không nhịn được mà thốt lên.

“Nhưng Hoàng thượng cũng có thèm đến hậu cung đâu…”

Hoàng quý phi cũng chẳng buồn tiếp lời cô ta, chỉ nói với các phi tần.

“Được rồi, giải tán hết đi.”

Hoàng quý phi còn nói thêm: “Diệp muội muội nhớ đến thăm Hoàng thượng đó nha.”

Diệp Chi đành nhận lời: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Bà nó, thế mà cô ta vẫn không chịu tha cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.