Chương trước
Chương sau
Phàn ma ma và Đậu Nhi tắt bớt nến, chỉ để lại một ngọn đèn để tiện cho chủ tử nửa đêm thức giấc muốn gọi người sai bảo rồi lần lượt ra khỏi phòng. Diệp Chi thấy họ đi cả rồi thì mới rời ghế quý phi bế Cục Bông vào lòng về giường ngủ.

Diệp Chi thở ngắn than dài lẩm bẩm.

"Hầu hạ Hoàng đế thì có gì là tốt. Còn không phải chỉ là một củ cải thối hay sao, bà đây mới không thèm."

Diệp Chi bĩu môi lẩm bẩm:

"Nam nhân mà chung đụng nhiều với nữ nhân thì đều là kẻ không tốt. Ước gì hắn ta không đến đây nữa thì còn phải đốt pháo ăn mừng."

"Có trời mới biết là trước khi củ cải thối đó đến ta phải tắm gội một lượt, sau khi củ cải thối đó đi ta còn phải tắm gội lâu gấp đôi bình thường."

"Rõ ràng hắn ta cũng chỉ làm qua loa cho xong lệ, cũng đâu có hứng thú gì. Chỉ tội cho hoàng hoa khuê nữ như mình bị chà đạp."

Mỗi lần thị tẩm xong Diệp Chi luôn có cảm giác mình giống như một bông hoa mơn mởn vừa bị con heo rừng gặm qua vậy.

Hậu cung của Hoàng đế so với Tiên hoàng hay kể cả những quan viên thì cũng không được tính là nhiều. Tổng cộng có mười một người. Một Hoàng quý phi, hai quý phi, ba phi, hai tần và hai quý nhân.

Triều đại coi nam tử là trời, chuyện tam thê tứ thiếp là bình thường huống chi là hoàng đế phải khai chi tán diệp. Chỉ là Diệp Chi được chiều chuộng từ nhỏ, sống dưới gia đình hạnh phúc nên không thích điều này.

"Cả đời cha chị chỉ có một mình mẹ chị. Nếu không phải..."

Diệp Chi nghẹn đắng ở họng, nếu không phải Hoàng đế đa nghi e dè binh quyền trong tay của cha cô thì có lẽ cô đã được tự do bay nhảy ở bên ngoài, kết hôn với một người nam nhân trung hậu rồi sống bình yên đến già.

Ánh mắt Diệp Chi tối lại, cô cuộn mình vào chăn rồi hôn hôn lên trán Cục Bông.

"Kệ củ cải thối đó đi. Hắn ta có muốn đến hậu cung hay không thì cũng mặc kệ."



"Không đến thì càng tốt, chị cũng không muốn nhìn thấy cái mặt khó ưa đấy."

Diệp Chi véo véo nhẹ đôi tai cụp của chú cún, nhìn vào đôi mắt tròn xoe đen láy.

"Chỉ có Cục Bông là tốt với chị thôi. Chúc Cục Bông ngủ ngon."

Diệp Chi rất dễ ngủ, chỉ tự nói một hai câu là đã ngủ mất. Lúc này chú cún nhỏ đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, ánh mắt như thể muốn xuyên qua thân thể của người con gái đang nằm ngủ say.

Củ cải thối?

Nữ nhân đáng chết này dám nói trẫm là củ cải thối.

Linh hồn đang ẩn giấu trong thân thể Cục Bông bây giờ chính là đương kim Hoàng đế Tiêu Cảnh Lẫm. Từ hai tháng trước sau khi đi lễ bái ở hoàng lăng về thì không hiểu sao mỗi khi Hoàng đế đi ngủ sẽ xuyên vào con cún bên cạnh quý phi Diệp thị.

Ban đầu Tiêu Cảnh Lẫm chỉ cho là quốc sự bận rộn nên giấc mơ bị rối loạn. Cho đến đêm ngày thứ ba bị biến thành cún thì hắn mới chấp nhận sự thật.

Chuyện Hoàng đế bị biến thành cún nói ra thì vô cùng hoang đường. Không biết là yêu vật nào bám vào thân thể khiến hắn ta thành ra nông nỗi này.

Hắn là Hoàng đế, vốn là chân thân của rồng sao có thể nhập vào thân thể của con súc sinh. Cũng may mắn là chỉ khi Tiêu Cảnh Lẫm chìm vào giấc ngủ thì mới xuyên vào con cún này. Còn thân thể Hoàng đế vẫn chỉ là đang ngủ như bình thường, không có bất kỳ kẻ nào lợi dụng làm chuyện xấu.

Biết mình trở thành con cún bên cạnh Diệp quý phi, Hoàng đế vô cùng chán ghét.

Hậu cung giai lệ nhiều như thế, hắn ta có thể xuyên thành thú cưng bên cạnh bất kỳ phi tần nào khác cũng được, sao cứ phải nhất nhất phải là người hắn không thích nhất.

Dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng phải chịu đựng. Một mặt sai người âm thầm tìm kiếm biện pháp hoá giải, một mặt thì đành chịu bên đựng ban đêm biến thú cưng của Diệp Chi.



Không phải là Tiêu Cảnh Lẫm không thử nghĩ đến chuyện mượn cớ lấy Cục Bông này về chỗ mình. Nếu con chó này ở chỗ của hắn thì ban đêm có biến thành cún hắn cũng không cảm thấy quá khó khăn.

Chỉ là Tiêu Cảnh Lẫm vừa mới cứng rắn đoạt con cún này về Cần Chính điện trước ánh mắt ẩn chứa căm hận của quý phi được một tối thì buổi tối hôm đó hắn xuyên thành một tách trà của Diệp Chi.

Kinh hoàng hơn là Diệp Chi này còn vụng về lỡ tay đánh vỡ tách trà khiến Tiêu Cảnh Lẫm lập tức xuyên về lại thành người. Lúc trở lại thân thể của mình thì lập tức hộc máu. Thái y cũng chỉ có thể kết luận là do Hoàng đế lao lực quá độ, khuyên hắn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Tiêu Cảnh Lẫm không chịu thua, có lẽ tối hôm sau hắn sẽ không trở thành tách trà nữa thì sao. Hắn thà cắn răng làm đồ vật còn hơn là làm con tiểu súc sinh này.

Đêm hôm đó Hoàng đế vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi thì phát hiện ra mình xuyên thành cái gối ôm của Diệp Chi.

Nữ nhân này khóc lóc đau khổ vì bị cướp đi thú cưng. Nàng vừa khóc nức nở vừa đấm mạnh vào gối bông xả giận, thỉnh thoảng lại còn quyệt nước mắt vào gối bông. Tiêu Cảnh Lẫm chịu đựng cả đêm thì sáng hôm sau tỉnh dậy thấy trên mặt của mình toàn là nước mắt, thân thể cũng như bị ai cấu, trên người toàn là vết đỏ bầm đọng lại.

Hoàng đế cam chịu đành phải trả lại Cục Bông cho Diệp Chi.

Hai tháng ở cạnh nữ nhân này khiến Hoàng đế phát hiện ra rất nhiều điều.

Cún con hung dữ ấn đệm thịt của mình lên gương mặt ngủ đến là sung sướng kia.

Nữ nhân không biết tốt xấu, nàng dám chửi sau lưng Hoàng đế.

Còn dám chửi trẫm là củ cải thối.

Có ý chê bai trẫm, không muốn gặp trẫm.

Trong ánh mắt tròn xoe đen láy như hạt nhãn của Cục Bông một tia nham hiểm loé lên.

Nữ nhân đáng chết, xem sáng mai trẫm trừng phạt nàng như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.