CHƯƠNG 7
Nguyên Ân vốn chỉ muốn thử xem Nguyên Tiếu Ngôn nhìn mình làm mấy chuyện này thì sẽ có suy nghĩ gì. Nhưng khi thấy hắn hoàn toàn ko có lấy chút hờn giận nào ngược lại trên mặt còn tràn ngập tò mò thì ko còn lòng dạ nào nữa, liền phất tay cho nam hài kia lui xuống, rồi tùy tiện cầm lấy xiêm y quàng lại lên người. Sau đó lại hỏi Nguyên Tiếu Ngôn: “Hoàng Thượng tìm vi thần có chuyện gì sao?”
Lụm lại cặp mắt đang dán chặt lên nam hài xinh đẹp kia về, Nguyên Tiếu Ngôn nói: “Chẳng có gì cả. Chỉ là đang đi dạo ở ngự hoa viên, tiện đường nên ghé thăm thúc thôi. Ko ngờ lại nhìn thấy thúc và nam nhân làm mấy chuyện này….”
Nói đến đây, Nguyên Tiếu Ngôn lại hứng thú dào dạt, mặc kệ Nguyên Ân đang uống trà mà xáp đến gần: “Hoàng thúc, nam nhân và nam nhân cũng có thể làm mấy chuyện này sao?”
Nguyên Ân quay đầu lại thấy vẻ mặt đang vô cùng hứng thú của Nguyên Tiếu Ngôn thì bỗng giật mình mà cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Ngón tay của Nguyên Tiếu Ngôn cứ vẽ vòng vòng trên bàn, mắt cũng theo đó mà chuyển động tròn vo. Lòng tính toán chớp nhoáng, xong lại nhít đến gần Nguyên Ân thêm chút nữa. Làm y có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể hắn. Sau đó lại nghe hắn cười hì hì hỏi: “Hoàng thúc, chuyện kia… là làm sao vậy?”
“Sao vậy, hoàng thượng có hứng thú àh?” Nguyên Ân vờ như ko biết gì hỏi. Thật ra thì Nguyên Tiếu Ngôn chẳng cần nói chi cả, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuc-tan-kho/82183/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.