CHƯƠNG 5
“Hoàng thúc người xem nè. Xem nha, trên tay ta ko có gì hết phải ko?”
Nguyên Tiếu Ngôn giơ hai tay trống trơn dưới ống tay áo ra hướng về phía hoàng thúc như triển lãm. Còn Nguyên Ân thì vừa uống trà vừa cười cười mà gật đầu. Sau đó thấy Nguyên Tiếu Ngôn bỗng đưa tay lướt qua sát mặt y. Lúc thoáng qua đó, mũi Nguyên Ân đã ngửi được mùi hoa. Bất quá y vẫn vờ như chẳng biết gì cả. Trong nháy mắt, Nguyên Tiếu Ngôn đưa tay về trước mặt y, tay kia hãy còn lần lần ra 1 bông hoa hồng.
Nguyên Tiếu Ngôn đắc ý cười nói: “Sao hả, hoàng thúc, thú vị lắm phải ko!”
“Ừhm, người thật lợi hại nha.”
Nguyên Ân gật gật đầu, tuy động tác của Nguyên Tiếu Ngôn chưa thành thục cho lắm. Bất quá, y cũng giấu được bông hoa rất khá nha. Ngoài tốc độ quá sức chậm chạp ra thì mọi thứ còn lại đều đáng khen ngợi cả.
“Thúc muốn học ko?”
Nguyên Tiếu Ngôn thấy Nguyên Ân như đang rất thích thú thì đã quăng luôn khát vọng lớn lao là chơi cửu liên hoàn lên tận mây xanh ── Trí nhớ thực kém quá ah ── hứng khởi dạt dào mà biểu diễn, đến trời đất gì cũng đều quên hết luôn ah.
Vào lễ thành nhân của Nguyên Tiếu Ngôn, hoàng thất dòng họ ── quận vương, thân vương trong hoàng tộc có máu mủ ruột rà gì gì đó, thậm chí là mấy người bà con xa lắc xa lơ đều đến để dự lễ trưởng thành của hắn nha ── cũng sẽ vào kinh chúc mừng. Thật ra chuyện này cũng tương đương với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuc-tan-kho/82181/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.