Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 24



Chuyện này làm mặt của Nguyên Ân tức đến đen cả lại. Y không khỏi có chút giận dữ nói: “Ngươi không tin ta và bọn cung phi trong sạch thì thôi, còn dám nghĩ đến chuyện ta bức ngươi thoái vị? Thì ra trong lòng ngươi đang cười nhạo ta chứ gì. Nói hoàng thúc của ngươi đê tiện vô sĩ như vậy ah. Nếu Tiếu Ngôn đã nghĩ hoàng thúc như thế, thì hoàng thúc còn gì để nói đây. Ngươi buộc tội hay lắm nha. Hoàng thúc chẳng có gì để nói nữa, cũng ko phản kháng luôn. Hay vẫn chưa yên tâm, tốt nhất là giết quách thúc đi cho rồi áh? Dù sao thì thúc cũng nản lòng lắm rồi, tận tâm tận lực phụ tá ngươi, giúp ngươi giáo dục con cái, thậm chí nếu ngươi đòi hỏi trên giường, cũng thỏa mãn luôn.” Nghe đến đây thì mặt Nguyên Tiếu Ngôn có chút đỏ lên. “Kết quả chẳng có gì tốt hết cả. Ngươi thế mà tích giận đầy mình. Ta ko ngờ ngươi nhìn ta như thế. Cúc cung tận tụy kết quả là thế này đây. Ta đây sống còn ý nghĩa gì. Ngươi liền cho ta được toại nguyện đi.”

Nguyên Tiếu Ngôn thấy Nguyên Ân sau khi nói xong liền đứng dậy, bước xuống giường, rồi quỳ luôn trên mặt đất, thần sắc không giận cũng ko vui, thì lòng hắn có chút run lên. Thế là cũng nhanh chóng chạy đến ngồi luôn xuống đất, kéo Nguyên Ân đứng dậy mà nói: “Ây da, là ta ko tốt, là ta suy nghĩ lung tung, thúc đừng giận ta mà. Ta sẽ ko nghĩ bậy bạ như thế nữa. Ta thề, nếu ta còn hoài nghi hoàng thúc thêm lần nữa. Làm cho hoàng thúc khổ sở, thì sẽ kiến cho ta…” Nguyên Tiếu Ngôn cắn cắn môi như đang suy nghĩ mình phải thề thế nào cho thật chân thành vào. Nghĩ mãi, lâu thật lâu mới nói tiếp: “Nếu ta còn làm cho hoàng thúc khổ sở nữa, …..thì hoàng thúc sẽ không còn cùng ta làm cái chuyện này nữa nha, sẽ ko cho ta được hưởng thụ tư vị tuyệt vời kia nữa, được ko?” (Sặc! bé nì…hix hix…bé nì là khờ thiệt hay khờ giả vậy trời =.=ll)

Thật ra thì mấy lời kia cũng ko phải là nhất thời nông nổi mà nói đại cho xong. Dù sao cũng có 1 vài việc, chẳng phải Nguyên Ân nói ko làm là hắn sẽ tin ngay là y ko làm. Nếu có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy thì hắn đã ko phải là hoàng đế rồi. Là đế vương vốn dĩ ko thể hoàn toàn tin tưởng người nào được cả. Bất quá hắn vốn lười suy nghĩ. Dù sao hắn cũng đã tính toán thật tốt cho chuyện thoái vị rồi. Hiện tại hoàng thúc cũng đã thề sống thề chết thế kia, vậy hắn còn chấp nhặt đến mấy chuyện đó làm gì cho mệt thây.

Dù cho một ngày kia, Nguyên Ân quả thật lừa mình đi nữa. Tự mình bị buộc phải thoái vị, thì cứ thoái vị đi. Chết cũng chẳng là gì cả. Dù gì thì hắn cũng đã tận hưởng ko biết bao nhiêu là đều tốt đẹp rồi, còn gì để tiếc nuối nữa kia chứ. Dù gì thì hắn cũng đã biết làm hoàng đế có mùi vị như thế nào rồi. Mấy năm nay cũng đã sớm chán rồi, làm hoàng đế thì sao, ko làm hoàng đế thì thế nào. Hắn chẳng giống như cổ nhân, say mê quyền lực những hơn ba mươi năm trời, nhưng ngày thoải mái đếm được trên đầu ngón tay. Làm vài năm đã cho là nhiều, nên cũng đã có dự tính cho tương lai, sau này mình có thể đi buôn kiếm lời cũng tốt lắm àh. Nguyên Tiếu Ngôn lòng đã thầm tính toán mỹ mãn hết rồi đó nha. (Trời ạh! Với trình của bé nì mà đi buôn thì có mà bị gạt luôn cả người ah, =)))))))))

Nguyên Tiếu Ngôn đã nghĩ thật thông suốt. Nhưng vẫn ngại ko dám mở miệng về dự định vĩ đại của mình. Bất quá Nguyên Ân cũng chẳng nói năng gì cả. Chính là ko chịu đứng dậy. Điều này khiến lòng Nguyên Tiếu Ngôn ko khỏi lo lắng, liền dùng sức hơn nữa mà kéo y lên. Kết quả, lưng hắn vì lúc nãy đã tận lực hoan ái, nhất thời đứng ko vững nữa, thật khó chịu quá đi mất. Thế là liền tựa ngay vào mép giường mà hổn hển thở: “Ta đã nói đến non nước này rồi, sao thúc còn ko chịu đứng dậy thế. Xương sống của ta cũng đã chịu ko nổi nữa rồi. Thúc thương xót ta chút đi.”

Nguyên Ân thấy Nguyên Tiếu Ngôn đang gấp rút thở đứt quãng từng hơi một. Thần sắc như làn nước mùa xuân ấm áp thật kiều mị biết bao. Thì bao nhiêu giận hờn đều bay biến hết sạch, nhịn ko được mà nhào đến ôm lấy hắn rồi bế thốc lên giường. Lúc hôn hắn, y lại thở dài mà nói. “Tiếu Ngôn àh, sau này dù thế nào cũng ko được nghi ngờ hoàng thúc đó. Hoàng thúc chịu ko nổi đả kích đâu nha.”

Nguyên Tiếu Ngôn thấy Nguyên Ân đã nguôi giận, thì bắt đầu cao hứng, ôm lấy cổ của y mà nói: “Vừa nói rồi mà. Thúc biết rõ Tiếu Ngôn nhát gan, còn dọa người ta như thế nha.”

Nguyên Ân cười khổ, nghĩ thầm lúc nãy cũng ko biết là ai đang dọa ai nữa ah.

Y vốn cứ tưởng mình ở lại hậu cung là chuyện bình thường lắm chứ. Nào ngờ làm cho Nguyên Tiếu Ngôn đã ko thích thì thôi đi, đằng này còn khiến hắn ghìm sâu nghi ngờ trong lòng như thế. Còn cho là y muốn hắn thoái vị. Tiểu quỷ này, con mắt của hắn để đâu mất rồi. Toàn bộ Xạ Điêu quốc đều biết, ko ai có thể đối xử với hoàng đế tốt hơn y nữa mà. Vậy mà cái tên này lại nghi ngờ như quỷ thế kia. Thật đáng đánh đòn mà.

Nghĩ là làm, thế là y liền chủ động xoa nắn thắt lưng của hắn (*đổ mồ hôi* đánh đòn của anh Ân là đây hả trời) sau đó lại dụng lực vừa phải mà vỗ xuống mông 1 cái. Nguyên Tiếu Ngôn bỗng nhiên bị đánh liền khẽ ‘ưhm’ 1 tiếng rồi quay đầu lại nhìn y một cách khó hiểu: “Hoàng thúc sao lại đánh Tiếu Ngôn ah.”

Mấy chuyện kia thật khó chịu mà. Nguyên Ân cũng lười tranh luận cùng hắn. Nên nhân đó mà lái lại vấn đề lúc nãy: “Àh, như vầy đi, chuyện vừa rồi chúng ta còn chưa nói xong mà. Tiếu Ngôn muốn thúc ở lại Hoàng Cực điện, vậy mấy cung phi kia thì phải làm sao đây?”

“Nếu hoàng thúc cũng không ‘an ủi’ các nàng, ta giờ đây càng ko muốn sủng hạnh hậu cung. Để các nàng chết già nơi này quả ko hợp ý trời đâu nha. Thôi thì, ngày mai ta hỏi thăm 5 người kia 1 chút. Nếu họ ko muốn ở lại cung thì có thể lén bảo người đưa đi. Tìm nhà nào đó giàu có cho tái giá hết đi.”

Lại nói, Xạ Điêu là quốc gia ở phương bắc. Bản tính hào phóng vốn đã có từ rất lâu đời, cũng ko kiêng kị gì chuyện nữ tử tái giá. Bất quá, dù sao thì các nàng cũng là cung phi, quang minh chính đại mà bước thêm bước nữa, sẽ khiến cho bọn Ngự Sử xôn xao lắm lời lên ngay cho xem. Nên đành phải để bọn họ lén rời cung thôi. Dù gì cũng chẳng có ai đủ can đảm để điểm danh xem trong cung này thiếu hay đủ phi tử nào hay ko cả.

May mắn chính là, hắn không phải loại hoang *** háo sắc. Trong cung chỉ có năm phi tử, Nếu đổi lại là 1 tên hôn quân ham mê khác, thì quá trình tái giá này chắc cũng vĩ đại như bắt thang lên tận trời ah.

Giải pháp của Nguyên Tiếu Ngôn khiến Nguyên Ân vô cùng cao hứng. Thế là y liền ôm hắn thật chặt nói: “Bảo bối ngoan quá đi mất. Vệc này cứ giao cho hoàng thúc, hoàng thúc cam đoan sẽ đem đám phi tần này sắp xếp thỏa đáng hết nha.”

Thật ra thì Nguyên Ân đã lo liệu đâu vào đó rồi. Đám cung phi cũng chỉ ở lại trong cung làm cảnh thôi ── Này chỉ là y ‘tạm thời’ quyết định trước có chút thôi hà.

Phàm là người, mấy ai lại chẳng ham thích quyền lực. Nguyên Ân cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của đám người kia.

Xuất cung tìm một người nào đó kết hôn cũng ko tồi đi. Bất quá, nào ai biết được sau này sẽ phải gặp phải loại người nào, rồi mình phải tự trải qua cuộc sống ra sao. Chuyện tương lai của mình phó thác trong một nhà thường dân nào đó thật mờ mịt. Chi bằng nắm chắc hiện tại, cố gắng bồi dưỡng con mình. Dù sau này đứa nhỏ ko thành hoàng đế, nhưng tệ lắm cũng là vương gia, công chúa. Mình lúc đó cũng là thái phi, ko cần phải lo cái ăn cái mặt cực khổ làm chi ah ── Ở trong cung hưởng thụ sự tôn quý, còn đỡ hơn là phải thích ứng với cuộc sống bình dân mà.

Ham thích hưởng thụ quyền lực thật lớn hơn mong muốn hạnh phúc trong hôn nhân nhiều lắm. Điểm này, từ lúc các nàng kia vừa vào cung cũng đã tự hiểu rất rõ rồi. Nếu là người thông minh, thì sẽ ko trông chờ gì vào tình yêu nơi cung cấm này đâu. Phải nói là, mục tiêu theo đuổi hằng đầu của bọn họ chỉ có thể là quyền lực mà thôi.

Ngươi theo, ta đuổi, chẳng qua cũng chỉ là nắm bắt lấy Nguyên Tiếu Ngôn cho bằng được. Bất quá, ngay chính bản thân của Nguyên Tiếu Ngôn cũng hiểu được năng lực thực sự của mình, nên cũng thật thông minh mà ko đụng chạm gì đến vấn đề khó khăn kia cả.

Vì thế, theo như tình hình trên mà nói, Nguyên Tiếu Ngôn tuy rằng cũng ko có mấy bản lĩnh, nhưng hắn tuyệt ko phải là một thằng ngốc. Nếu đã biết mình ko còn cách nào có thể nắm giữ, thì cũng nhanh trí mà nương theo người có năng lực thực sự. Tránh cho chuyện tranh quyền đạt lợi dẫn đến cảnh đầu rơi máu chảy.

Nếu như y đoán đúng thì Nguyên Tiếu Ngôn cũng thật sự có tâm với mình lắm. Chuyện này tính ra cũng rất nguy hiểm đi. Đa số mọi người trong hoàng thất đều cho rằng đây là chuyện hoang đường. Chính là y muốn đẩy Nguyên Tiếu Ngôn vào đường cùng, để hắn phải lựa chọn. Đành phải mạo hiểm thử qua 1 lần vậy. Thật ra, nếu ko cẩn trọng hành sự, có thể dẫn đến cảnh vạn kiếp bất phục. Tỷ như, nếu hành động ko kỹ càng, y sợ Nguyên Tiếu Ngôn bỗng nhiên thông minh thêm một chút, phát hiện ra y đối với hắn là yêu thương 1 cách sâu sắc, thì con người ngây thơ vô ngần ko hề phòng bị kia sẽ ngay lập tức biến mất. Toàn bộ thế giới của y, hạnh phúc của y cũng vì thế mà sụp đổ theo.

Thật may mắn chính là, ở phương diện tình cảm, Nguyên Tiếu Ngôn trước giờ vẫn vô tâm vô tình. Đây chính là điểm may mắn cùng bi ai của y đi ── May mắn tất nhiên là, như đã nói ở trên, hắn ko cần lo lắng Nguyên Tiếu Ngôn sẽ phát hiện ra gì đó bất thường. Nhưng đây cũng thật vạn phần bi ai vì hắn cũng sẽ chẳng bao giờ biết đến tình cảm của y là gì cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.