CHƯƠNG 20
“Hoàng thúc, hoàng thúc, hoàng thúc, hoàng thúc, ta muốn ta và người! Ta nhớ người!…..”
Bữa tối ngày hôm sau, nhìn vào chiếc giường rộng lớn nhưng trống rỗng, lòng lại nghĩ thầm, cô đơn thật khó ngủ quá mà. Nguyên Tiếu Ngôn vô cùng nhàm chán mà lẩm bẩm. Hắn dùng cơm xong liền trán miệng bằng trái vải.
Hắn hiện tại đều đã sớm bị Nguyên Ân làm cho điên rồi. Vốn ko được thông minh lắm, nên cũng ko thể hiểu rõ cuối cùng là chuyện gì đã xảy đến cho Nguyên Ân. Chẳng lẽ chỗ đó của mình làm ko tốt? Nếu như thế thật thì Nguyên Ân có thể nói bảo hắn mà. Hắn có thể sửa lại ah. Chỉ là, hoàng thúc chẳng nói năng gì với hắn cả. Vấn đề nằm ở đâu ta?
Hoàng thúc cũng thật là, nhìn cũng đã lớn thế kia rồi, ấy thế mà cứ hay hờn mát ra đấy. Ổng giận thì kệ ổng chứ, chỉ khổ đến mình thôi.
── Suy nghĩ của Nguyên Tiếu Ngôn kỳ thật rất đơn giản. Hắn cứ ngỡ là mình đã làm sai chỗ nào đó, hoàng thúc vì thế mà giận mình. Rồi lại dỗi ko chịu nói với mình mà làm ra vẻ ko tự nhiên thế kia. Đương nhiên, để tâm tư đơn thuần của Nguyên Tiếu Ngôn hiểu được tâm ý của Nguyên Ân, kia quả là khó bằng lên trời rồi.
“Vải này ăn ngon thật đấy, làm sao mà có thế ah.” Nguyên Tiếu Ngôn vừa hỏi vừa liên tục nhai nuốt.
Thật muốn lần sau được ăn nữa mà.
“Hồi bệ hạ, đây là từ Tây Phượng ở phía nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuc-tan-kho/3236277/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.