"Chư vị đại nhân xem thử tấu chương vừa trả lại hôm nay xem." Một quan viên đang trực giở tấu chương vừa được phát xuống, vẻ mặt hơi kỳ lạ, "Hình như... lại có hoàng tử phê giúp thì phải?"
Bệ hạ không nói rõ là vị hoàng tử nào phê duyệt tấu chương, dù bây giờ bọn họ có nghi ngờ người đó là Thần Vương thì cũng không thể nói huỵch toẹt ra được.
Sau một thoáng im lặng, một đại thần lên tiếng.
"Câu cú rõ ràng, lời văn súc tích, vị hoàng tử này... phê rất tốt."
"Ừ, nét chữ cứng cáp, nhìn chữ biết người, vị hoàng tử này hẳn... cũng rất giỏi giang."
Mấy vị đại thần nhìn nhau, ai nấy đều biết người mình đang khen là ai, nhưng không ai nói thẳng ra.
Dù gì đó cũng là đối tượng mình từng phê bình, nếu khen lộ liễu quá thì không biết phải giấu mặt mũi đi đâu.
Nhưng nếu không khen vài câu thì lương tâm lại cắn rứt.
Đa phần người đọc sách đều rất xem trọng lễ nghĩa hành đức.
"Đề nghị phát triển nghề nuôi tằm ở châu Tây Nam cũng không tệ. Châu Tây Nam nhiều núi, tơ lụa vải vóc giá cao lại khó bị hư hao, dễ vận chuyển đến các địa phương khác bán hơn các loại gốm sứ hay rau củ quả."
"Vận dụng ưu điểm của từng nơi, quan tâm đến cuộc sống bách tính, nếu có thể sửa được cái tính lêu lổng của hắn thì đây đúng là may mắn của Đại Thành chúng ta."
Chúng đại thần nhìn vị quan viên đang nói chuyện, vẻ mặt... khó nói thành lời.
Mọi người thì nói bóng gió, còn vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thanh-co-bao-chau/359458/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.