"Bệ hạ, nếu để điện hạ đọc hết cả quyển sách thì e là sẽ rất mất thời gian, chi bằng nhờ mỗi vị đại nhân ở đây chọn ra một đoạn để khảo bài Vương gia?" Minh Kính Châu đứng ra nói, "Thế này vừa có thể kiểm tra mức độ thuộc lòng của điện hạ, vừa có thể tiết kiệm thời gian cho Bệ hạ." 
"Chư vị ái khanh không cần tìm cách cho nó, trẫm biết các khanh đều là người rộng lượng không nỡ làm nó mất mặt, nhưng nếu nó đã muốn đọc hết thì các khanh cứ yên tâm ngồi nghe nó trả bài." Long Phong đế dặn Lưu Trung Bảo, "Lưu Trung Bảo, dâng trà, để Thần Vương từ từ trả bài." 
Nhóm đại thần ngớ người, sau đó mới hiểu ra, ý của Bệ hạ là sợ bọn họ móc nối với Thần Vương, giúp Thần Vương gian lận ư? 
Nghĩ đến đây, bọn họ vừa tiếc vừa hận, sao ngay từ đầu bọn họ không nghĩ đến kế này chứ? 
Không không không, bọn họ là người đọc sách, sao lại có suy nghĩ gian lận? 
Nhận ra tư tưởng của mình bắt đầu sụp đổ, mấy vị đại nhân yên lặng nhìn Thần Vương, ký thác hết thảy hi vọng lên người hắn. 
Cầu ông trời phù hộ độ trì cho Thần Vương có trí nhớ siêu phàm, hào quang bắn ra bốn phía. 
"Nếu ai trộm quyển sách này, chặt..." 
"Điện hạ, đây là câu do xưởng in in vào hòng mắng người trộm sách, không cần phải học thuộc lòng." Minh Kính Châu vội ho khẽ, diễn xuất có hơi lố, hơi xốc nổi rồi, phải tém lại một chút. 
"Có người xưa đi trước làm gương, chúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thanh-co-bao-chau/359456/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.