Gió thổi vù vù bông tuyết lạnh lẽo, sắc mặt của cánh người hầu Tề Vương cũng trở nên khó coi. 
Thần Vương là đệ đệ của Vương gia bọn họ, vậy mà lại dám bảo Vương gia nhường đường, đúng là khinh người quá đáng! Nhưng Thần Vương hỉ nộ vô thường, hắn còn chẳng chịu nể mặt thế tử Hầu phủ thì người hầu thấp cổ bé họng của Vương gia như bọn họ chỉ biết giận mà không dám ho he. 
Tề Vương lặng thinh nhìn Thần Vương, không có hành động nhường đường. 
"Sao, Tứ ca không muốn nhường à?" Thần Vương nhìn Tề Vương, cười khẩy, "Hôm nay bổn vương thấy khó chịu trong người nên không muốn hứng gió lạnh, nếu có chỗ đắc tội mong Tứ ca thứ lỗi!" 
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa dẫn theo cỗ xe chạy vụt lên trước. 
Tiếng vó ngựa truyền đến, tốc độ càng lúc càng nhanh và không có dấu hiệu chậm lại. 
Nhìn con ngựa và cỗ xe đang xông về phía mình, Tề Vương chợt nhớ đến hồi còn bé, hắn và Vân Độ Khanh cùng thích một chiếc đèn lồng, Vân Độ Khanh dẫn theo thái giám đánh lộn với hắn một trận, sau đó đoạt lấy đèn lồng nghênh ngang rời đi. 
"Vương gia cẩn thận!" Người hầu kéo con ngựa dưới thân Tề Vương tránh sang một bên. 
Cỗ xe ngựa lướt qua Tề Vương, gió vù vù khiến áo choàng lông cáo của hắn bay lên. 
"Vương gia không sao chứ ạ?" Người hầu lo lắng nhìn Tề Vương, tất cả mọi người đều thấy rõ, nếu vừa nãy hắn không kéo ngựa lại thì xe ngựa của Thần Vương sẽ tông vào thật. 
"Ta không sao." Sắc mặt Tề 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thanh-co-bao-chau/359392/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.