Thấy Thần Vương phi đã thoát khỏi cơn hung hiểm, Bạch Thược không gượng nổi nữa, thuận theo khung cửa trượt xuống ngồi bệt dưới đất.
Hộ Long vệ quay sang Thần Vương phi, nhìn cái ghế gỗ tròn khắc hoa trên tay nàng, sau đó ánh mắt dừng lại trước đám cung nữ đang nằm sõng soài dưới đất.
Bọn hắn sợ nếu cứ nhìn Vương phi mãi thì thể nào cái ghế gỗ kia cũng bay vô đầu mình.
Không chờ Bạch Thược đứng dậy xác nhận, một cung nữ mặt tròn quay đầu nhìn nàng ta đầy căm phẫn, "Ngươi dám phản bội chủ tử sao?"
Bạch Thược tựa người vào khung cửa thở hổn hển, vừa thở vừa cười, tóc tai ướt đẫm mồ hôi dính sát vào mặt, trông hết sức chật vật, "Tuy ta là phận làm nô nhưng ta vẫn có tính người."
Nàng ta không thể thay đổi xuất thân thấp kém của mình, nhưng nàng ta biết mình vẫn là con người.
"Đồ bất trung bất nghĩa, ngươi là đồ vô sỉ!" Cung nữ mặt tròn vừa mở miệng đã mắng oang oang, bỗng dưng có một cái ghế gỗ tròn chắn ngay trước mặt nàng ta, lửa giận cuồn cuộn như gặp phải trái cầu tuyết, tắt ngúm ngay tức khắc.
"Ngươi đừng có mà chó chê mèo lắm lông, thân là cung nữ của Kỳ Lân cung, nhưng ngươi lại giúp người ngoài hãm hại ta và điện hạ." Cửu Châu cực kỳ bất mãn với kiểu người tiêu chuẩn kép ở kinh thành, "Trước khi mắng người khác, sao không tự mắng mình?"
"Ngươi thì biết cái gì?" Cung nữ mặt tròn lấy trâm cài giấu trong tay áo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thanh-co-bao-chau/2227305/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.