Chương trước
Chương sau
Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Giữa tháng bảy, thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Nhóm võ tướng hồi kinh báo cáo công việc, lần lượt đến sơn trang tránh nóng, các tướng sĩ sẽ chuẩn bị cho đại hội võ thuật sắp tới được cử hành ở trong quân doanh gần hành cung.
Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu nương nương đích thân tới quân doanh xem thi đấu, chư vị tướng sĩ tự nhiên càng thêm khí thế ngút trời, tư thế oai hùng.
Đại hội võ thuật chia làm thuật cưỡi ngựa, bắn tên và tay không đấu võ.
Tuy rằng Tiết Tĩnh Xu là người ngoài đạo, chỉ đến xem náo nhiệt, nhưng cũng nhìn ra được các tướng quân của Đại Diễn triều đều là người có bản lĩnh.
Qua hai phần thi đấu, chư vị tướng quân bất phân thắng bại. Hiện tại, chỉ còn lại có tay không đấu võ.
Bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu phó thác, nàng đặc biệt chú ý đến vị Tần tướng quân kia.
Nàng thấy dáng người Tần Tướng quân cường tráng, cho rằng khi hắn thi cưỡi ngựa sẽ có chút mệt, không ngờ là không thể trông mặt mà bắt hình dong, động tác kỹ xảo của Tần Tướng quân rất thành thạo và nhanh nhạy, khiến người ta phải mở mang tầm mắt.
Ở đây ngoại trừ Đế hậu vào chúng tướng sĩ, còn có văn võ bá quan trong triều đình, cùng với tông thân hoàng tộc.
Hiện tại, An Thân Vương an vị ở một chỗ cách chỗ Hoàng Đế không xa. Tiết Tĩnh Xu nhìn đến tên thị vệ phía sau hắn, đúng là người nàng nghi là ca ca của Liễu Nhi.
Mà lúc này, Liễu Nhi cũng đứng ở phía sau Tiết Tĩnh Xu, thế nhưng nàng ấy cũng không nhìn nhiều, chỉ hơi rũ mắt.
Trên lôi đài đánh đến xuất sắc, dựa vào thao tác có thể nhìn ra khả năng của mỗi người. Vốn dĩ các tướng quân chẳng phân biệt thắng thua, trước mắt đã có mấy người bị đánh rớt khỏi lôi đài.
Vị tướng quân trên đài kia võ nghệ phi phàm, đã đánh với mấy người nhưng vẫn còn rất hăng hái, rốt cuộc cũng đến phiên Tần tướng quân đấu lôi đài với hắn.
Tiết Tĩnh Xu mở to xem rất cẩn thận, phong cách của hai vị tướng quân không giống nhau, Tần tướng quân làm đâu chắc đấy, còn một vị tướng quân khác lại nhạy bén linh hoạt, dựa vào sự nhanh nhẹn và sức mạnh.
Cuối cùng Tần Tướng quân vẫn hơn một chút, thế nhưng khi hắn đánh một trận lôi đài khác vẫn bị tướng quân khác đánh bại.
Hơn mười vị tướng quân thay phiên lên đài, cuối cùng trên đài còn lại một người, người cuối cùng là người thắng. Tiết Tĩnh Xu nghe người ta thông báo, vị tướng quân này họ Lôi.
Diện mạo Lôi Tướng quân có vài phần ngang ngạnh, hắn hành lễ với Đế Hậu, nói: "Bệ hạ, nương nương, lúc ti chức ở biên quan từng nghe nói đến uy danh của thần võ Đại tướng quân, không biết hôm nay có thể để ti chức mở rộng tầm mắt hay không?"
Tiết Tĩnh Xu có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến câu nói "văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị" [1], đám võ tướng này chỉ sợ ai nấy đều hứng thú với việc phân cao thấp cùng người khác.
[1] 文無第一, 武無第二: Văn chương thì chẳng có ai dám xưng ta là đệ nhất. Nhưng mỗi võ phái hay mỗi người luyện võ đều có điểm độc đáo để có thể tự hào.
Hoàng Đế chậm rãi nói: "Lệ tướng quân có ở đây không?"
Hắn nói xong những lời này, lập tức xung quanh đều yên tĩnh. Rất nhanh mọi người đã thấy có một bóng dáng từ cây cổ thụ đằng xa bay tới như chim vậy, vững vàng dừng trên lôi đài.
Sau khi Lệ Đông Quân đến, chắp tay hành lễ với hướng về phía Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu.
Hắn hành động như vậy, cũng không có ai nói gì thêm. Ở đây mọi người đều biết danh hiệu thần võ Đại Tướng quân có ý nghĩa cái gì, không giống như bọn họ tích góp công lao từ quân lính.
Hoàng Đế nói: "Lệ Tướng quân, Lôi Tướng quân muốn luận bàn với ngươi, không biết ý của ngươi thế nào?"
Lệ Đông Quân nhìn trên dưới đánh giá Lôi Tướng quân, lắc đầu nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."
Sắc mặt Lôi Tướng quân đỏ bừng, không biết là tức hay vì cái gì, nhưng hắn cũng cắn răng thừa nhận, vừa rồi khoảnh khắc Lệ Đông Quân đáp xuống hắn đã biết võ nghệ của hai người không thể so sánh với nhau được: "Không sai, tại hạ không phải là đối thủ của tướng quân, nhưng vẫn muốn tỷ thí một lần với tướng quân, thỉnh tướng quân thành toàn."
Lệ Đông Quân thấy hắn nói rất nghiêm túc, cũng phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, đứng thẳng thân thể, nói: "Vậy đến đây đi."
Hai người đều được xưng là cao thủ, bọn họ không giống với các tướng quân tỷ thí vừa rồi, người xem hoa cả mắt, trố mắt cảm thán.
Thế nhưng, cũng giống như lời Lệ Đông Quân đã nói, Lôi Tướng quân đều không phải là đối thủ của hắn, sau mấy mươi hiệp thì hai người đã phân được thắng bại.
Lôi tướng quân lui về phía sau một bước, trong mắt đã không còn vẻ không phục như trước đó, cam tâm tình nguyện chắp tay hành lễ: "Tại hạ đã thua."
Lệ Đông Quân thoáng gật đầu, tầm mắt đảo một vòng quanh đây rồi dừng lại phía sau Hoàng Hậu một chút, lại ở nhìn phía sau An Thân Vương một chút nữa, "hừm" một tiếng, thì ra tiểu tử kia là người của An Thân Vương, lần sau gặp còn phải đánh.
Hoàng đế nói vài câu hợp cảnh rồi ban thưởng cho từng người.
Sau đó là yến tiệc luận công, Tiết Tĩnh Xu không tham gia nên trở về hành cung trước.
Trong tẩm điện, nàng cho người hầu hạ lui xuống, chỉ giữ mỗi mình Liễu Nhi ở lại, cầm tay nàng ấy, hỏi: "Hôm nay ngươi cũng thấy hắn rồi, nếu khi nào muốn gặp mặt hắn thì cứ tới nói với ta bất cứ lúc nào."
Liễu Nhi từ trong lòng ngực móc ra một tờ giấy, thành thật nói: "Nương nương, mới vừa có người đưa cái này cho ta."
Tiết Tĩnh Xu nhận lấy rồi mở ra, trên giấy chỉ viết mấy chữ nhỏ: Bảo Nhi, là muội sao? Ta là ca ca của muội.
Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Nhi.
Không biết từ khi nào hốc mắt Liễu Nhi đã đỏ bừng, dùng ống tay áo lau nước mắt, nức nở nói: "Chính là hắn, chỉ có ca ca mới gọi ta như vậy."
Tiết Tĩnh Xu khe khẽ thở dài, tự mình cầm khăn lau nước mắt cho nàng: "Liễu Nhi ngốc, ngươi khóc cái gì? Gặp được ca ca, hẳn là cao hứng mới phải."
Liễu Nhi nức nở nói: "Vốn dĩ ta đã nghĩ mình không muốn gặp bọn họ, hiện tại mới phát hiện, cũng không phải như vậy. Cho dù lúc trước bọn họ vứt bỏ ta, ta cũng không hận, ta còn sẽ nhớ bọn họ nữa."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ giọng nói: "Nếu nhớ thì đi gặp một lần. Cha mẹ ngươi đã không còn nữa, chỉ còn một vị ca ca này, nếu không đi gặp hắn, sau này sẽ hối hận."
"Nhưng mà... Nhưng mà huynh ấy là người bên cạnh An Thân Vương, An Thân Vương lại là kẻ xấu xa, nương nương người nói liệu ca ca huynh ấy có thể cũng là người xấu hay không? Nếu như huynh ấy đã như vậy, ta cũng không cần huynh ấy nữa"
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng cười cười, tất nhiên nàng biết, có lẽ so với Liễu Nhi nghĩ thì An Thân Vương còn xấu hơn, thế nhưng vì an ủi ngốc cô nương này, nàng không ngại nói vài lời hay. Dù sao hiện tại nàng và Hoàng Đế đều đã có phòng bị, không sợ An Thân Vương hoặc người bên cạnh hắn có hành động gì.
Nàng nói: "Kỳ thật nếu cẩn thận suy nghĩ thì An Thân Vương hơi háo sắc một chút, vẫn chưa làm chuyện xấu gì khác, không phải người có tội ác tày trời gì."
Liễu Nhi hít hít mũi, nói: "Háo sắc cũng đã rất xấu, nếu ca ca cũng học theo thì phải làm sao? Biết đâu hiện tại huynh ấy đã cưới cho ta mười tám tẩu tử rồi hay không?"
Tiết Tĩnh Xu "xùy" một tiếng cười rộ lên: "Di nương hay thị thiếp trong phủ An Thân Vương tổng cộng còn không đến mười tám người, ca ca ngươi thân là thị vệ, sao có thể hơn chủ nhân được? Huống hồ, cho dù hắn thật sự cưới mười tám người, chỉ cần là đôi bên tình nguyện, không có ép buộc người khác, chúng ta cũng không thể nói gì được đúng không?"
Liễu Nhi chun mũi, nói: "Không được, nếu thật sự huynh ấy cưới mười tám tẩu tử, ta cũng không để ý tới huynh ấy nữa. Trên đời này nhiều nam nhân hư như vậy, nếu như bệ hạ cũng giống bọn họ, vậy nương nương phải làm sao đây?"
Tiết Tĩnh Xu vuốt tóc chỉnh lại hoa cài tóc cho nàng, cười thở dài: "Yên tâm đi, bệ hạ sẽ không làm như vậy, ngươi cũng nên tin tưởng ca ca ngươi một chút."
Liễu Nhi dần dần ngừng khóc, suy nghĩ gì đó, lại hỏi: "Ta gặp mặt huynh ấy, nếu như bị người khác nhìn thấy, có thể sẽ truyền ra những lời không hay với nương nương hay không?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Sẽ không, chờ khi nào ngươi quyết định muốn gặp hắn thì ta sẽ sắp xếp thật tốt cho ngươi, sẽ không để người ngoài thấy. Huống hồ, cho dù người khác có truyền nói cái gì thì thế nào? Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm ra cái gì bất lợi với chuyện của ta, bệ hạ cũng tin tưởng ta, vậy cũng đủ rồi."
Lúc này Liễu Nhi mới gật đầu, nghiêm túc nói: "Thôi cứ từ từ, chờ ta viết phong thư hỏi hắn rốt cuộc có mười tám tẩu tử hay không đã, rồi quyết định có gặp huynh ấy hay không."
Tiết Tĩnh Xu bật cười nói: "Được rồi, theo ý ngươi."
Đến tối Hoàng đế mới trở về, Tiết Tĩnh Xu đã đi nằm trước, nhưng còn chưa ngủ.
Khi Hoàng Đế tới, trên người còn mang theo mùi rượu. Tiết Tĩnh Xu khoác thêm áo ngoài đứng dậy nghênh đón, gọi người đem canh giải rượu canh tới, lại tiến lên phía trước, tự mình thay quần áo cho Hoàng Đế:
"Bệ hạ uống nhiều hay ít?"
Hai mắt Hoàng Đế có chút mơ màng, hắn xoa xoa thái dương, nói: "Đám người này ai nấy cũng đều là hũ rượu, mà tất cả đều thật lòng tới kính rượu, ta không thể không uống."
Tiết Tĩnh Xu hiểu điều đó, nàng gật đầu, tiếp nhận canh giải rượu từ tay cung nữ, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến tay Hoàng Đế: "Bệ hạ muống canh này đi, nếu không ngày mai sẽ bị đau đầu."
Hoàng Đế một tay ôm lấy nàng, một tay bưng canh, lui đến mép giường ngồi xuống: "Hôm nay Mạn mạn còn không chịu đút ta sao?"
Hắn vừa uống rượu xong, hơi thở so ngày thường còn nóng rực hơn vài phần, Tiết Tĩnh Xu dựa vào trên người hắn, giống như đang dựa vào một bức tường sắt.
Hơn nữa...... Không biết từ khi nào Hoàng Đế đã có phản ứng, phía dưới mạnh mẽ chống trên người nàng.
Nàng đỏ mặt, hờn dỗi nói: "Chẳng lẽ Bệ hạ cứ như vậy mà đi tới đây?"
Hoàng Đế dựa trán mình vào trán của nàng cọ cọ, cất giọng cười trầm thấp: "Không cẩn thận uống một chén rượu nhung hươu[2], Mạn Mạn thứ lỗi."
[2] Rượu nhung hươu có công dụng chính là bổ thận tráng dương.:))
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn như vậy, liền biết hắn thật sự có hơi say rồi, đành phải cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng canh giải rượu, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới bên miệng Hoàng Đế: "Bệ hạ mau uống đi."
Hoàng Đế lại gần làm nũng với nàng, lắc đầu nói: "Mạn Mạn dùng miệng đút ta."
Nếu là ngày thường, Tiết Tĩnh Xu sẽ buông chén canh xuống mà mặc kệ hắn, nhưng đêm nay Hoàng Đế say rượu, càng thêm có vài phần dính người, cũng càng làm cho người ta không nhẫn tâm vứt bỏ.
Nàng nhìn ra bên ngoài, thấy các cung nhân sớm đã lui ra, liền đỏ mặt, hớp một ngụm canh giải rượu vào trong miệng, đôi tay đặt trên vai Hoàng Đế, dâng đôi môi mình lên.
Hoàng Đế liền ngậm lấy, bàn tay to lớn cách lớp áo ngoài tùy ý vuốt ve nàng, nhóm lên ngọn lửa như thiêu đốt nàng.
Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Bệ hạ từ từ, từ từ...... Uống canh trước đã."
Hoàng Đế mắt điếc tai ngơ, ý đồ lừa dối để qua ải.
Tiết Tĩnh Xu dùng sức tránh hắn, nói: "Nếu bệ hạ không uống canh, tối nay cũng đừng ngủ ở nơi này của thiếp, mất công sáng mai đau đầu lại oán giận người ta."
Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Hoàng Đế dừng một chút, miễn cưỡng ngẩng đầu tiếp nhận chén canh kia hơp một ngụm, sau đó đặt chén sang một bên, bế Tiết Tĩnh Xu lên đặt ở trên giường.
Tiết Tĩnh Xu mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ cẩn thận nhẹ một chút."
Hoàng Đế gật đầu, vuốt bụng nàng thì thầm: "Trong bụng Hoàng Hậu có hoàng nhi, vì nó, Mạn Mạn đã chịu khổ nhiều như vậy, tất nhiên ta sẽ cẩn thận, không thể làm Mạn Mạn khó chịu."
Tiết Tĩnh Xu vươn cánh tay vòng qua cổ Hoàng Đế, vùi mặt mình ở cổ hắn: "Không chỉ đơn giản là vì thiếp, cũng vì bệ hạ, vì con của chúng ta."
Hoàng đế nghiêng đầu ngậm lấy hai cánh môi đỏ thắm của nàng, hàm hồ nói: "Đúng, vì Mạn Mạn của ta, cũng vì nàng cho ta tất cả."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.