Chương trước
Chương sau
Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Vào buổi sáng hôm nay, Tiết Tĩnh Xu vẫn giống như thường ngày. Sau khi xử lý xong một chút việc vặt trong cung, đang chuẩn bị đi nghỉ một lúc thì lại có cung nhân đến truyền lời, Ngũ cô nương của phủ Thừa Ân công xin cầu kiến, Tiết Tĩnh Xu sai người ta truyền nàng ấy vào.
Tiết Tĩnh Uyển giống như là một đường chạy đến đây, trên mặt nóng đến đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, đầu tóc cũng có vài sợi xõa ra.
Tiết Tĩnh Xu gọi người mang nước đến cho nàng ấy rửa mặt, lại chải đầu búi tóc lần nữa, sau khi làm xong hết thảy, mới ngồi vào chỗ của mình ở trong điện.
Tiết Tĩnh Uyển một hơi uống hết ly nước ô mai, ngẩng đầu thì thấy Tam tỷ tỷ của nàng ta đang nhìn mình, mới phát giác được có vài phần thẹn thùng, lau khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Buổi sáng chỉ uống nước qua một chút rồi thôi, sau đó một đường đến đây cũng không có uống nữa, cho nên..."
Tiết Tĩnh Xu cười cười, gọi cung nhân lại bưng lên thêm một ly nữa cho nàng ta, nói: "Chậm rãi uống, cẩn thận bị sặc. Trời nóng như vậy, sao ngươi lại chạy xa như thế?"
Vốn dĩ Tiết Tĩnh Uyển bưng chén nước ô mai thứ hai lên uống từng ngụm một, nghe thấy lời nói này, động tác ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng, cẩn thận nói: "Tam tỷ tỷ, gần đây tỷ cùng Hoàng Thượng không phải là..."
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày: "Như thế nào? Muội ở kinh thành nghe được gì sao?"
Nàng biết rõ bên trong cung có người truyền đi tin tức nàng và Hoàng Đế không hòa thuận, lại không biết bên ngoài truyền thành điều gì rồi, mà có thể khiến cho ngay cả thời tiết nắng nóng như vậy Tiết Tĩnh Uyển vội vã đi mười mấy dặm đường tới tìm nàng. Tiết Tĩnh Uyển cắn môi, tâm tình của nàng ta như đang băn khoăn, chần chừ không muốn nói.
Tiết Tĩnh Xu nói: "Chúng ta ở trong cung, tin tức ở bên ngoài một chút cũng không nghe được, muội lại không nói với ta, ta cũng không biết có thể nghe được từ đâu nữa."
Lúc này Tiết Tĩnh Uyển mới cắn răng, nói: "Bên trong kinh thành đều truyền đi việc Bệ hạ không thích Tam tỷ tỷ, cho nên những ngày này mới liên tục không ngủ lại trong cung của tỷ tỷ. Còn nói...còn nói Bệ hạ sẽ ngay lập tức muốn chọn người mới tiến cung, chờ có người mới, sẽ vắng vẻ Tam tỷ tỷ."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong, cũng không có phản ứng gì, bởi vì nàng biết rõ những chuyện này chẳng qua là do người khác phán đoán một cách vô căn cứ mà thôi, không hề có chút gì liên quan đến sự thật cả.
Tiết Tĩnh Uyển thấy nàng không có chút phản ứng nào, cho rằng bị bản thân nói trúng chỗ thương tâm, hốc mắt cũng vì vậy mà đỏ lên, nức nở nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ đừng khổ sở. Nương muốn muội tới khuyên nhủ tỷ, để cho tỷ suy nghĩ một chút biện pháp níu kéo tâm của Bệ hạ. Nhưng mà muội cảm thấy rằng nếu như Bệ hạ không thích người thì không thích thôi, chúng ta cũng không thích hắn có được không? Mới không cần đi cầu hắn, Tam tỷ tỷ mới không cần cầu người khác thích mình."
Tiết Tĩnh Xu thoáng kinh ngạc nhìn nàng, vừa cảm động vì nàng bất bình thay mình, nhìn hốc mắt nàng ấy đỏ ửng, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Tĩnh Uyển, dùng khăn lau nước mắt cho nàng ấy, vừa cười vừa nói: "Cô nương ngốc, muội khóc cái gì?"
"Hu hu hu..." Tiết Tĩnh Uyển dứt khoát khóc thành tiếng: "Tam tỷ tỷ, tỷ đừng khổ sở..."
Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười, dụ dỗ nàng ấy hơn nửa ngày mới tốt hơn: "Những gì người bên ngoài truyền không đúng, ta với Bệ hạ vẫn tốt mà, những ngày này là do ta không cho chàng đến cung của ta, muốn chàng tự kiểm điểm lại bản thân, không như người ngoài nói đâu."
Tiết Tĩnh Uyển nức nở nấc cục một cái, nước mắt ròng ròng nói: "Thật sao?"
Tiết Tĩnh Xu hỏi ngược lại nàng: "Có khi nào ta gạt muội? Ngược lại muội đó, qua hai tháng nữa sẽ xuất giá, còn nói khóc nhè liền khóc nhè, còn trẻ con hơn cả Lục muội muội, để Lục muội muội và Thất muội muội biết được sẽ cười muội."
Tiết Tĩnh Uyển thẹn thùng cúi đầu xuống, lau sạch sẽ nước mắt, lại ngẩng đầu lên xác nhận nói: "Tam tỷ tỷ, thật sự tỷ không gạt muội chứ, thật sự Bệ hạ không có không thích tỷ sao?"
Tiết Tĩnh Xu lại chậm rãi ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nói: "Không có lừa muội, nếu muội không tin thì chút nữa ăn trưa, ta sai người mời Bệ hạ đến cho muội ở trước mặt chàng hỏi thử xem."
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, muội tin."
Tiết Tĩnh Xu buồn cười nói: "Nhìn muội bị dọa kìa, người khác không biết còn tưởng Bệ hạ là mãnh thú hay là dòng nước lũ gì nữa chứ."
Tiết Tĩnh Uyển nho nhỏ nói thầm: "Bệ hạ không phải là con mãnh thú và dòng nước lũ, nhưng khi so với con mãnh thú và dòng nước lũ còn đáng sợ hơn. Gương mặt lạnh lùng như vậy, mà Tam tỷ tỷ không sợ."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong hơi sững sờ. Trước đây không lâu, nàng cũng nghĩ giống như Tiết Tĩnh Uyển vậy, cảm thấy gương mặt đó của Hoàng Đế, nhìn rất uy nghiêm còn lạnh lùng, không có chút tình người.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã có thể tùy ý cùng Hoàng Đế nói đùa, thậm chí còn đốt bản thoại của hắn, chặn hắn ở ngoài cửa điện. Chút chuyện này nếu là thời điểm mới vào cung thì nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tiết Tĩnh Uyển còn nói: "Nương nghe tin tức này, rất vội vã. Vốn dĩ bà muốn đi cùng muội, nhưng hôm qua Đại nương với Tiết Tĩnh Viện nói bóng gió, nói là Tam tỷ tỷ thất sủng, về sau cha có làm được Thừa Ân công hay không thì cũng chưa biết được. Nương tức giận gặp thêm thời tiết nắng nóng nên chỉ đành ở nhà nghỉ ngơi, mới để cho muội đi một mình."
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày, hỏi: "Thân thể của mẫu thân như thế nào?"
"Đại phu nói không có có cái gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt hơn."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu một cái.
Nàng còn nhớ mới trước đây, trong lúc đại phòng nhị phòng tranh chấp không ngừng, có thể Tần thị đều lạnh nhạt không để ý, sao bây giờ đã lớn tuổi thì tính tình lại có chút thất thường vậy?
Những thứ tôm tép nhãi nhép kia, dù có ầm ĩ cũng không làm được chuyện gì, huống chi hiện nay Đại phòng đã hoàn toàn thất thế, cùng lắm chỉ là lời nói ngoài miệng vài thứ không sạch sẽ mà thôi, cứ mặc kệ bọn họ là được, đừng nên để lời của bọn họ trong lòng, cũng đừng bởi vì bất kỳ lời nói gì liền không vui, đó mới là cách phản kích họ tốt nhất. Cần gì vì bọn họ mà tức giận.
Hay là bởi vì địa vị đã thay đổi, khiến cho tâm tình của Tần thị cũng thay đổi theo, nghe không nổi một câu không hay?
Tiết Tĩnh Xu âm thầm lắc đầu, ném chuyện này qua một bên.
Thời gian gần tới buổi trưa, Tiết Tĩnh Xu giữ Tiết Tĩnh Uyển lại dùng bữa.
Tiết Tĩnh Uyển liên tục từ chối, sợ chút nữa sẽ chạm mặt Hoàng Đế cho nên nói thế nào cũng không chịu, liền đứng dậy chuẩn bị ra cung.
Tiết Tĩnh Xu đành phải hạ mệnh, gọi người chuẩn bị một cổ xe ngựa cho nàng, trên xe ngựa phủ một khối băng, còn có hai cái hộp đựng thức ăn, hai cái túi nước, để cho nàng không đến mức ở trên đường nóng lên hoặc là đói.
Đưa Tiết Tĩnh Uyển đi xong, liền có cung nhân tiến lên xin chỉ thị có muốn truyền lệnh gì hay không.
Tiết Tĩnh Xu phái một tiểu nội giám đi ngoại đình, thỉnh Hoàng Đế lại đây cùng dùng bữa trưa.
Những ngày này, tuy nói mỗi ngày hai người đều gặp mặt ở vườn hoa, có thể nói cho cùng vẫn là nàng vắng vẻ Hoàng Đế, cho dù hết thảy như vậy cũng là do Hoàng Đế gieo gió gặt bão, nhưng mà thời điểm này cần nên thân thiện nhẹ nhàng, nàng cũng không để ý mà chủ động nhẹ nhàng một chút.
Hoàng Đế rất nhanh đã đến. Tiết Tĩnh Xu tiến lên đón, Hoàng Đế một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, tay kia vuốt ve ở trên bụng nàng.
Tiết Tĩnh Xu đè lại hắn tay, hỏi: "Bệ hạ làm gì vậy?"
Hoàng Đế nói: "Ta đang chào hỏi với Hoàng nhi."
Tiết Tĩnh Xu bật cười, bụng của nàng còn chưa có nổi lên, cho nên bé con ở trong bụng vẫn còn nhỏ, Hoàng Đế cùng con chào hỏi, con có thể biết sao?
Chẳng qua là nàng cũng không nói cái gì cả, chỉ là mỉm cười để Hoàng Đế vuốt ve.
Hoàng Đế sờ soạng đủ rồi, mới đỡ Tiết Tĩnh Xu ngồi vào bàn bên cạnh.
Lúc hai người bọn họ dùng bữa, đa phần thời điểm dùng bữa đều không có người khác đứng bên cạnh hầu hạ, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Hoàng Đế gắp một miếng dưa chua ngó sen cho Tiết Tĩnh Xu.
Gần đây nàng đã không còn nôn nghén, chỉ là khẩu vị đồ ăn lại có chút thay đổi, thích ăn đồ mặn, khẩu vị rất nặng. Nên biết trước đây nàng chỉ thích thanh đạm, không nghĩ tới bây giờ không thể không cảm thán bé con trong bụng rất kỳ diệu, chỉ lớn hơn nắm tay thôi lại có thể làm cho nàng có nhiều thay đổi như vậy.
Tiết Tĩnh Xu đang nhai kĩ nuốt chậm, nhớ tới chuyện hôm nay Tiết Tĩnh Uyển đến nói, cười hỏi Hoàng Đế: "Bệ hạ có biết hai ngày nay trong kinh thành đang đồn đại chuyện gì không?"
Ở trong kinh thành Hoàng Đế có mật thám, nếu có chuyện gì lớn thì sẽ có người báo lại cho hắn. Nhưng mà chuyện đồn đãi về quan hệ gió trăng trong kinh thành, mà hơn hết đương sự lại là Hoàng Đế, khiến cho những người kia không có can đảm truyền cho Hoàng Đế.
Bởi vậy, Hoàng Đế hỏi: "Đồn cái gì?"
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, nói: "Mấy ngày này, ta muốn Bệ hạ tự mình kiểm điểm bản thân. Nhưng không nghĩ tới bị người khác truyền đi, nói Bệ hạ đã chán ghét ta, cho nên những ngày này chưa từng đặt chân tới điện Yên Ba một bước. Còn nói Bệ hạ sắp có người mới, đến lúc đó chỉ sợ người cũ là ta đây sẽ bị Bệ hạ vứt ra sau gáy. Có lẽ trong tưởng tượng của các nàng là bây giờ ta đang ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt đấy."
Hoàng Đế khẽ nhíu mày, nói: "Chẳng qua là mấy người lắm mồm thôi, lời nói vô căn cứ, Hoàng Hậu không cần để ở trong lòng."
Tiết Tĩnh Xu gật gật đầu, quả thật nàng không có để ở trong lòng. Trên thế giới này, khó ngăn cản nhất là miệng đời, khó tránh nhất là lời đồn. Có một số việc, đổ bất như sơ[1].
[1]: Đắp đập không bằng khơi thông, từ chuyện "Đại Vũ trị thủy"
Trong suốt triều đại của Nghiêu, vùng trung tâm Trung Quốc thường xuyên bị ảnh hưởng bởi lũ lụt đã ngăn cản phát triển kinh tế và xã hội. Cha Vũ là Cổn được giao nhiệm vụ xây dựng hệ thống kiểm soát lũ lụt. Ông đã trải qua chín năm xây dựng một loạt các tuyến đê và đập nước dọc theo bờ sông, nhưng không đạt hiệu quả nên bị người kế tục vua Nghiêu là Thuấn xử tử. Khi trưởng thành, Vũ tiếp tục công việc của cha. Vũ đã thành công trong việc phát minh ra một hệ thống kiểm soát lũ lụt rất quan trọng trong việc xây dựng sự thịnh vượng của khu trung tâm Trung Quốc. Thay vì trực tiếp đắp đập ngăn dòng chảy của sông, ông đã thực hiện một hệ thống kênh mương thủy lợi thuyên giảm nước lũ vào các cánh đồng, cũng như chi tiêu lớn trong nỗ lực nạo vét lòng sông.
Chẳng qua là nàng cảm thấy tin tức ở bên trong cung bị truyền đi cũng là hơi nhanh quá rồi.
Tuy nói trong cung nhiều người như vậy, khó mà không có người không truyền tin tức ra bên ngoài, điều này là không ngăn được nhưng mà nếu như không đem một số người răn đe một phen, chỉ sợ về sau bọn họ sẽ càng trở nên càn rỡ hơn.
Nàng liền nói với Hoàng Đế: "Ta chuẩn bị sắp xếp lại những người người trong cung, không biết ý của Bệ hạ như thế nào?"
Hoàng Đế gật đầu: "Ta cũng đang có ý đó. Trước mắt Hoàng Hậu đang có thai, không thể vất vả quá, chuyện này liền giao cho Đức Lộc đi làm, mỗi ngày ta để cho hắn đến báo cáo tiến độ với Hoàng Hậu."
"Cũng tốt." Tiết Tĩnh Xu nói, nàng lại nhìn Hoàng Đế một lúc, chọc chọc nói: "Chỉ sợ không cần quá hai ngày, lại có người dẫn theo mỹ nhân tiến cung, thỉnh Bệ hạ rủ lòng thương xót, Bệ hạ thật có diễm phúc, thật là làm ta hâm mộ."
Hoàng Đế thấy Hoàng Hậu vẻ mặt tươi cười, trong nội tâm đột nhiên cảnh giác, chuyện hai lần trước của Tô Đinh Lan và Thẩm An Thiến, hắn còn để ý trong bụng, lần này lại có người tiến cung nữa, có lẽ nào Hoàng Hậu sẽ không lại để cho hắn ôm gối ngủ một mình đó chứ?
Cái này không được rồi, hắn thật vất vả lắm mới có thể cùng thân cận với Hoàng Hậu, sao có thể để những người không có mắt kia phá hư chuyện tốt được? Lần này lại có người không biết tốt xấu, không thể dễ dàng tha thứ được.
***
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua có thấy một số con yêu nói nữ chủ là người đơn giản mà còn già mồm, *thở dài* ta phải nói rằng là mặc dù Hoàng Đế không phải là một Hoàng Đế đứng đắn, Hoàng Hậu cũng không phải là một Hoàng Hậu đứng đắn. Một theo khuôn phép cũ là nữ tử đoan trang bảo thủ, còn có thể gặp phải tiểu hòa thượng phong lưu NP đánh thẳng vào? Huống chi là một Hoàng Đế a! Vậy thì quả thật lật đổ tam quan của nàng sao?
Hơn nữa tiểu hoàng thư có thể nói là chuyện lý thú khuê phòng, năm ngày ước hẹn của nữ chủ cùng Hoàng Đế chưa chắc không phải tư tưởng nha? Hau người cũng không có thật sự tức giận chiến tranh lạnh, còn không phải ra vườn hoa hẹn hò đó sao.
Hơn nữa, tiểu hoàng thư có thể nói là khuê phòng chuyện lý thú, nữ chủ cùng Hoàng Đế năm ngày ước hẹn chưa chắc không phải là tư tưởng đâu? Hai người lại không có thật tức giận chiến tranh lạnh, này không còn vườn hoa hẹn hò sao.
Hoàng Đế: Có sao? Hẹn hò chẳng lẽ không phải ở dã ngoại trước oo lại xx sau đó ooxx? Ồ... Nghe có vẻ không sai, hôm nào dụ dỗ Mạn Mạn thử xem.
Tác giả: Cẩu còn dư lại, Mạn Mạn ở phía sau ngươi:)
Editor: Hai người nói xấu coi chừng Mạn Mạn giận a~~ *cười bí hiểm*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.