Hoàng Kỳ nghĩ, kiểu người bôn ba như chú Bưu nếu làm công trình lâu ngày ở gần đây thì nhất định phải có rất nhiều người biết đến, cứ mặt dày hỏi thật nhiều, kiểu gì cũng tìm được. Đi hai con phố, khi qua một xưởng sửa xe, Hoàng Kỳ tinh ý đi vào hỏi thăm: "Chú ơi, chú có biết ông chủ nào họ Bưu làm xây dựng ở gần đây không?"
Chú sửa xe nói: "Họ Bưu? Chắc là anh Bưu rồi, là cai thầu xây dựng có vợ mới mất năm ngoái đúng không? Anh ta hay đến chỗ chú sửa xe máy. Hai cháu tìm anh ta có việc gì?"
Hoàng Kỳ nói: "Cháu có người thân đang làm việc ở công trường của chú ấy, chú biết công trường đó ở đâu không ạ?"
Chú sửa xe chỉ về phía trước: "Đi thẳng lên trên qua hai ngã tư có một trạm y tế dự phòng, ngay đằng sau đó là nơi thi công, dễ tìm lắm."
Sa Sa nín khóc, cười lên: "Chị Tiểu Kỳ, chị giỏi ghê. Sắp được gặp anh Tiểu Anh rồi, tốt quá!"
Nếu đổi lại là Tiểu Anh đi tìm người ở chỗ lạ, chắc chắn còn tìm giỏi hơn cô. Hoàng Kỳ vừa mừng vừa lo, không biết lát nữa liệu có thấy Tiểu Anh khuân gạch mồ hôi đầm đìa không? Cậu ấy nhất quyết giấu cô, chắc chắn là không muốn người khác biết chuyện mất mặt này.
Hai người tìm đến công trường của chú Bưu vào đúng lúc nghỉ ăn trưa, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có vài công nhân đang thu dọn lại những chỗ bừa bãi. Chợt từ xa vang lên tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-sa-thanh-lau-dai-cat-tu-day-trong-tim-toi-co-mot-nguoi/2706160/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.