Tiếng tuyết rơi ngoài cửa dần nhỏ lại, ánh lửa chiếu rõ vụn tuyết lả tả bay, trong không trung nghe được âm thanh rì rào. Chăn là chăn mỏng xuân thu, khí lạnh từ nền xi măng xuyên qua sợi dệt thấm lên trên. Hoàng Kỳ lạnh không ngủ được, cuộn chăn bọc mình thành chiếc gối ôm.
Chợt nghe Tiểu Anh hỏi: "Tiểu Kỳ, cậu lạnh không?"
Cô đã cóng đến mức phải run lên để tự sưởi ấm, nhưng vẫn cố nói: "Không lạnh, sao? Cậu chưa ngủ à?"
"Tớ... Tớ hơi lạnh."
"À!" Hoàng Kỳ ngồi dậy. Dù Tiểu Anh có hai chiếc chăn, nhưng một chiếc để trải một chiếc để đắp thì cũng chẳng ấm hơn cô là bao, cậu còn bị thương, lại không mặc áo, chắc chắn cũng lạnh, "Cậu đắp cả chăn của tớ này!"
"Cho tớ hết thì cậu đắp gì?"
Hoàng Kỳ gãi đầu: "Tớ không ngủ, ngồi canh lửa luôn, dù gì mấy tiếng nữa cũng sáng rồi."
"Tuyết vẫn rơi đúng không? Rạng sáng sẽ càng lạnh. Hay là..." Giọng Tiểu Anh càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức chỉ như tiếng muỗi kêu, "Hay là chúng ta ghép chăn vào đắp chung, hai người... còn có thể ấm hơn một chút."
Hoàng Kỳ chui ra khỏi chăn, chút nhiệt còn lại trên người cũng tan mất. Suy nghĩ "trai đơn gái chiếc ngủ chung chăn không hay lắm đâu" thoáng qua trong đầu cô, nhưng ngay lập tức bị gạt đi bởi ý nghĩ "Tiểu Anh bị thương Tiểu Anh sợ lạnh Tiểu Anh ngủ không ngon, mình là chị sao có thể ngó lơ!".
Cô đẩy chiếc chăn bẩn và ẩm một nửa của mình xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-sa-thanh-lau-dai-cat-tu-day-trong-tim-toi-co-mot-nguoi/2706157/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.