*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Boringrain
Bên này Thu phu nhân mặt xám như tro.
Bên kia Tri Vi lẹ mắt kịp thời ngăn Cố Nam Y dợm nhổm người xông ra tẩn cho mấy kẻ huyên náo ngoài kia một trận. Thiếu gia tần ngần dán mặt vào những ngón tay nhỏ nhắn đặt trên cổ tay mình, mông lại dính chặt vào ghế.
Thấy đe dọa trấn an đã đủ, Tri Vi bèn vuốt áo đứng lên “Không dám phiền phu nhân nữa, tiểu chất xin cáo từ”, đoạn hạ giọng, “Ngày mai con sẽ ở ngoại thành đợi mợ đón hồi phủ.”
Rồi như không đành nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc, mù mờ gật đầu như rối gỗ của bà ta, cô bèn tốt bụng nhắc thêm: “Phu nhân cứ để khách quý ra về thế à?”
Lúc này bà ta mới loạng choạng đứng dậy, lờ đờ nối gót theo cô vài bước rồi oang oang cất giọng: “Trong phủ đã chuẩn bị rượu thơm canh ngọt, đại nhân nán lại dùng bữa rồi hẵng về.”
“Thịnh tình của phu nhân tiểu chất xin ghi dạ.” Tri Vi khiêm tốn vái dài. “Hôm nay còn việc, khi khác nhất định lại đến quấy quả.”
Vờ vịt đưa đẩy một hồi thì đám thị vệ cũng vừa nhốn nháo chạy đến, dẫn theo hai kẻ ưa náo nhiệt là Thuần Vu Mãnh và Yến Hoài Thạch. Thuần Vu Mãnh vừa khoanh tay đứng bên vừa hí hửng xỉa xói: “Ái chà chà! Thị vệ nhà Thu tướng quân tài thật đấy! Rượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quyen/1901515/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.