*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi yên ắng bị dồn nén đến nghẹt thở, khi tất thảy đều chồn chân dợm xông lên đài thì thái giám mới hoàn được hồn, bước tới chỗ Tri Vi, khom lưng hành lễ.
“Xin mời—-“
“Quốc sĩ!”
Ninh Dịch lặng nhìn thiếu niên phí phách đó đứng bật dậy, cất tiếng hô vang rồi quay người rạng rỡ cười tươi với hắn, cuối cùng hiên ngang thẳng tiến lên đài.
Không rõ tại sao, thứ cảm giác bất an kỳ lạ lại choán trọn tâm tư, không phải sự phẫn nộ sôi trào khi cáo con vuột khỏi móng vuốt mà là cảm giác trông thấy chú chim non vụt sổ lồng, tung cánh chao nghiêng, đến lưng chừng trời thì trút bỏ thân cánh, hóa thành phượng hoàng bay vút lên muôn ngàn tầng mây. Hoặc giả, đó vốn là một con chim ưng luôn thu mình giấu cánh, đợi thời cơ đến thì chớp lấy, lao vút lên không, giữa chừng đảo hướng, xé gió xuyên mây lao thẳng xuống dưới, mổ trả kẻ rắp tâm hãm hại nó.
Lắc đầu gạt hết mọi ý niệm hoang đường đó đi rồi ngả người tựa vào thành ghế, nheo mắt dõi theo dáng hình nhỏ nhắn mảnh khảnh như vầng trăng khuyết đang từng bước tiến lên nơi treo kim bảng.
Tự đâm đầu vào chỗ chết, vậy cũng hay.
Đáng lẽ vui vẻ khoan khoái phải tìm về bên môi, ngờ đâu mây mù che phủ giăng mờ mi tâm.
…
Tri Vi bước lên đài, láng máng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quyen/1901495/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.