“Giết người cũng cần lý do nữa à?”
“Cần lý do nữa à?”
“Cần không?”
“Không cần sao?”
Tri Vi vuốt bộ quần áo đã khô được một nửa cho thẳng thướm rồi loẹt quẹt kéo rê cây rễ cán dài trên con đường phủ đầy tuyết ban sáng, vừa đi vừa lẩm nhẩm nhắc lại câu trả lời còn lạnh hơn cả băng hàn của chàng trai nọ.
Chàng trai có vẻ ngoài thanh nhã đẹp tựa bông tuyết lất phất bay trong gió ấy lại có thể hờ hững thốt ra một câu vô tình khiến người ta điếng hồn, chỉ biết chôn chân đứng tại chỗ, nghẹn lời cứng họng.
Vốn luôn cho rằng mình có thể trấn tĩnh, bình thản trong mọi trường hợp, nhưng khi nghe thấy chàng ta thốt ra những lời như vậy, Tri Vi vẫn phải rùng mình run rẩy.
Vốn tưởng rằng cữu cữu sẽ phẫn nộ đến cực điểm, đòi làm lớn chuyện này hoặc chí ít cũng phải sa sầm mặt lại đuổi hắn ra khỏi phủ, nhưng không ngờ, ông ta lại cười khan hai tiếng, vẻ như đã quá quen với cách ăn nói ngông cuồng của hắn ta. Thêm một chuyện nữa, lúc đó ông ta cũng đã sinh nghi kẻ núp sau tấm áo choàng rộng thùng thình ấy có lẽ là cô, có đến mấy lần ông ta nghiêng đầu qua bên để nhìn cho kỹ nhưng cuối cùng, ông ta cũng chỉ chọn cách đứng nguyên tại chỗ mà không dám xông ra nhận mặt đứa cháu gái này.
Hai kẻ đó hàn huyên dăm ba câu xã giao, rồi cữu cữu bị hắn đuổi khéo đi, thấy bóng của ông ta đã khuất, hắn mới chịu buông cô ra, trước lúc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quyen/118468/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.