🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đương dịp cuối năm nhiều sự vụ, Hoàng đế cũng không thường đến hậu cung. Ngài chỉ kịp rút ra chút thời gian rảnh sang cung Vĩnh Ninh dùng ngọ thiện và ghé thăm những phi tần đã và đang giúp hoàng gia khai chi tán diệp. Trước là để làm tròn đạo hiếu, sau là để tỏ rõ long ân đối với những phi thiếp có công.

Khi hay tin Lâu Nguyệt Dao đau bệnh, tầm mắt ngài đậu trên những thẻ bài tạo bằng ngà voi, khắc danh hiệu phi tần theo lối Trâm Hoa Tiểu Khải mềm mại, uyển chuyển tương truyền do thư pháp gia Vệ phu nhân thời Tấn sáng tạo nên một lúc lâu. Viên thái giám bên Kính Sự phòng những tưởng thánh giá có điều muộn phiền, không khỏi lo sốt vó, sợ phụ lòng người ta giao phó. Hắn đè thấp tiếng thở, thấp thỏm chờ đợi.

- Đêm nay trẫm nghỉ ở điện Bàn Long. - Hoàng đế quyết định.

Nói đoạn, Hoàng để bảo Lã Xuân Ẩn chọn ít đồ bổ dưỡng mang tới Phủng Nguyệt các cho Lâu Nguyệt Dao tẩm bổ. Lã Xuân Ẩn khom người tâu vâng, lại nghe ngài nói bâng quơ:

- Bên nội phủ còn phấn son nào tốt không? Còn thì đưa sang cho nàng mấy hộp.

Tay nội quan tóc bạc bỗng thấy nao nao trong lòng. Y muốn thử xem Hoàng đế có thể ưu ái Lâu mỹ nhân kia đến mức nào, bèn giả bộ chưa hiểu mà hỏi lai:

- Tâu, bệ hạ muốn thần mang bao nhiêu hộp?

Tức thì, Hoàng đế như mèo bị giẫm phải đuôi, phát cáu lên quở trách:

- Ngày thường ngươi nhạy bén, nói ít hiểu nhiều. Sao hôm nay đến chuyện cỏn con cũng phải để trẫm nhọc lòng? Bảo ngươi làm thì cứ làm đi. (D)

Lã Xuân Ẩn đi guốc trong bụng Hoàng đế. Y dò được thánh ý: phàm là tất cả những loại son phấn từ hạng thượng phẩm do ty sức bên cục Thượng phục điều chế cho đến hàng cống phẩm tiến vua, mỗi loại chọn dăm hộp để Hoàng để thưởng cho Lâu mỹ nhân. Y không khỏi ai oán lòng vua khó dò, nhớ thì cứ sang mà thăm nom, mắc gì lôi y ra quở? (2

Đêm ấy, Hoàng đế nằm trên giường rồng trắn trọc mãi mà vẫn không sao vào giấc được. Chất lượng giấc ngủ của ngài trước giờ rất tốt, nay không ngủ được là do ruột gan rối bời. Thân Long Chương trở mình đến lần thứ mười, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà kéo chăn ngồi dậy.

Viên thái giám gác đêm nghe động, ló đầu vào xem tình hình đặng khi đấng cửu ngũ chí tôn cần sai bảo sẽ tiến vào chờ lệnh. Hắn thấy Hoàng đế đang ngồi mang hài thêu rồng năm móng thì tỉnh cả người, vội bật người dậy, tiến vào thắp đèn hỏi thăm.

- Tậu...



Hoàng đế giơ tay ra hiệu cho viên thái giám nọ im tiếng. Đoạn, ngài với tay chỉ tấm áo choàng có viền lông hắc hồ treo trên giá gỗ tử đàn có hai bên móc vàng hình đầu rồng ý bảo hắn mang lại cho mình. Viên thái giám tuân lệnh, mang lại hầu Hoàng đế khoác áo, chính tà.

Đêm nay không phải ca trực gác của Lã Xuân Ẩn, thành ra người hầu ngu không nhanh nhạy bằng, song cũng biết đường nhìn mặt đoán ý. Thấy một loạt động tác của Hoàng đế, đoán biết ngài muốn ra ngoài, viên thái giám nọ bèn cầm đèn lồng soi đường cho thánh giá, vừa ra hiệu cho đám cung nhân im miệng, chớ đi theo.

Thái giám Chu Cát của cung Phồn Dương đang ngái ngủ thì bỗng nghe tiếng gõ cộc cộc ngoài Phồn Dương môn. Hắn không khỏi làu bàu tự hỏi ai mà rảnh rỗi đến cung điện phi tần giữa đêm khuya thế này. Trách thì có trách, Chu Cát cũng không dám chậm trễ, ngộ nhỡ cung cấm xảy ra chuyện khẩn cấp, có người tới báo tin thì sao. Hắn tra chìa vào ổ khóa, mở hé một bên cánh cửa lớn sơn son. Vừa ló đầu ra, Chu Cát đã giật nảy mình khi trông thấy Hoàng đế đứng sừng sững ngoài đó, theo sau là một thái giám cầm lồng đèn và một gã Kim Long vệ đeo đao.

Chu Cát vừa định hô to bái lạy, Hoàng đế đã giơ tay ra hiệu ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Bước chân ngài không nhanh không chậm. Nhưng nếu Lã Xuân Ẩn có mặt lúc này, ắt sẽ nhận ra Hoàng đế ngoài mặt tỏ vẻ không vội, thực tế bước chân đã nhanh hơn hẳn ngày thường. Hoàng đế đang nóng ruột. Ngài nóng lòng muốn gặp Lâu mỹ nhân của ngài.

Lý Liên trực gác đêm nay đang thiu thiu thấy thánh giá ghé thăm giữa đêm hôm bỗng giật mình thon thót. Hoàng đế vào nội tẩm rồi đứng đó như trời trồng. Thình lình, ngài hỏi nhỏ:

- Công chúa đã ngủ chưa?

Lý Liên trộm nghĩ ngài đến trước giường tần ngự hỏi công chúa ngủ chưa liệu chính bản thân ngài có thấy thỏa đáng hay không? Cô ta cũng hạ thấp tông giọng: (1

- Tâu, rồi ạ. Công chúa biết nương nương mệt mỏi, dùng bữa xong, người về phòng nghỉ rồi ạ.

Hoàng đế gật đầu, cho bình lui cung nhân. Ngài tự cởi áo choàng, vắt đại lên giá treo gần đó, đoạn, tự cởi giày lủi vào chăn đệm có giai nhân ủ ấm sẵn.

Lâu Nguyệt Dao đang say giấc nồng, không hề hay biết thánh giá ghé thăm. Nhưng bị hơi lạnh từ trên người Hoàng đế quấy rầy, nàng ú ớ bất mãn, trở mình quay lưng lại với ngài, lùi vào góc chăn ấm áp hơn. Thân Long Chương bấy giờ mới sửng sốt nhận ra người mình nhiễm hơi lạnh từ bên ngoài trời vào. Ngài mím môi nhổm dậy tự chà sát tay cho ấm, đoạn hà hơi thổi vào lòng bàn tay mình. (2)

Sinh ra đã là con cháu hoàng gia, tuy có bị vua cha ghẻ lạnh lúc nhỏ, nhưng ON cũng không ai dám bạc đãi hoàng tự, ăn mặc chi dùng đều chiếu theo quy cách của hoàng tử. Sau này nối ngôi, càng không ai dám đối đãi qua loa lấy lệ với Hoàng đế. Thiết nghĩ đây là lần đầu tiên ngài phải tự mình ủ ấm thân thể.

Thân Long Chương nghĩ vậy, thế rồi ngài lại sửng sốt vì mình chịu để yên cho một tần ngự say giấc, chứ không lôi đầu nàng dậy hầu mình.



Hoàng đế híp mắt nhìn người con gái đang vùi mình trong chăn ấm nệm êm, quay lưng lại với thánh giá. Nhìn đăm đăm bóng lưng nàng một hồi, đoán là người mình đã bay hết hơi lạnh, Hoàng đế bèn lật chăn gấm lên, nằm vào với Lâu mỹ nhân. Ngài trở tay ôm nàng vào lòng, mặt đối mặt, hai chân kẹp lấy đôi chân nàng hòng ủ ấm. Thân Long Chương áp trán sát trán nàng, mắng yêu.

- Đồ vô tâm!

Trước đây khi ngài chưa lâm hạnh Lâu mỹ nhân, nàng cũng hay đưa bánh trái điểm tâm, khăn thêu, hà bao đủ các loại dâng tới ngự tiền kia mà. Dạo này mà nhất là từ khi ngài thăng bậc cho Từ sung viên lại không thấy nàng ân cần lui tới điện Bàn Long như trước nữa. Được ngài nuông chiều thái quá, nàng sinh hư rồi chăng?

Thoáng nghĩ tới Từ Tố Chiêu, Hoàng đế bỗng thấy phiền muộn khôn tả. Ngài đối sánh thị ta với Lâu Nguyệt Dao ở trong lòng mình, chắc như đinh đóng cột là Lâu mỹ nhân vẫn hợp ý mình hơn. Hoàng đế ôm “gối ôm” hình người, hôn hít mấy phát rồi chìm vào giấc ngủ.

Canh năm, viên thái giám bèn vào đánh thức Hoàng đế đặng kịp giờ lên triều. Thân Long Chương tỉnh giấc, đưa tay nấn ná bên gò má Lâu Nguyệt Dao một chốc rồi buông nàng ra, giở góc chăn ngồi dậy.

- Có cần viết vào sổ Đồng xử không ạ? - Viên thái giám hỏi nhỏ. Ý hắn tức là đêm qua + Lâu mỹ nhân có được lâm hạnh hay không, nếu có thì có được ghi chép vào sổ Đồng xử hay chăng.

Hoàng đế lắc đầu.

Ngài rời đi lúc nào, Lâu Nguyệt Dao chẳng hề hay biết. Nàng chỉ được nghe Lý Liên kể lại khuya hôm qua Hoàng đế đến thăm rồi nghỉ lại. Sáng nay ngài về điện Bàn Long với tinh thần sảng khoái, không cho ai đánh thức nàng. Thêm vào sau đó, Lã Xuân Ẩn đưa đến rất nhiều son phấn. Đủ mọi dấu hiệu cho thấy Hoàng đế gặp Từ Tố Chiêu rồi vẫn không quên Phủng Nguyệt các có một Lâu mỹ nhân đang ngóng đợi.

-

Những cuộn gấm thêu hoa văn chìm màu chính sắc quá mức quý báu, đã vượt định mức ăn dùng của phi tần dưới ngũ phẩm như chúng ta. Để tránh rước lấy điều tiếng, muội muốn bàn với hai vị tỷ tỷ là không dùng loại gấm này may mặc. Ngoài ra, trong lễ vật của tam điện hạ có mấy cuộn vóc lụa màu sắc nhã nhặn hơn, chất liệu cũng không kém hơn là bao, hai vị tỷ tỷ hãy mang về may áo váy mới.

Hai nàng Tôn, Liễu cũng cho là phải.

Lâu Nguyệt Dao bận chia quà biếu của tam hoàng tử hôm trước cho hai nàng phi tần Tôn, Liễu; bận thêu thùa đọc sách; bận dặn dò cung nhân chăm sóc công chúa Vĩnh Xuân cẩn thận, tránh để con bé lây bệnh nên không rảnh hỏi tới chuyện Hoàng đế ghé thăm nữa.

Song, Nhâm Hòa để ý thấy nguyên ngày hôm đó, chủ nhân của mình thỉnh thoảng lại cười đắc ý đến lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.