🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
* Nghĩa là khách quý. Trong tên húy của tam hoàng tử có chữ Thượng bộ nhất (E) mang nghĩa trên, phiếm chỉ bậc bề trên (bậc tôn trưởng). Nó cũng chính là chữ Thượng trong thượng khách, Thượng trong thánh thượng. (Giải nghĩa tham khảo từ điển Nguyễn Quốc Hùng)

Liễu Thanh Thanh từng ở chung phòng với Thôi thứ dân. Hơn ai hết, nàng là người hãi hùng, lo sợ nhất thời bấy giờ. Bởi lẽ, tú nữ họ Thôi có thể bò lên được giường rồng ắt phải có kẻ bày mưu tính kế cho thị. Hoàng đế nhận thấy nguy cơ không thể nắm trọn cung cấm trong lòng bàn tay, gần như thay máu toàn bộ cung nhân, thị vệ làm việc tắc trách. Liễu Thanh Thanh cũng phải chịu hiềm nghi tiếp tay cho kẻ mưu đồ bất chính.

Nàng vẫn nhớ suốt nửa sau của kì tuyển tú, bầu không khí trong cung bị bao phủ bởi một tầng mây đen sầu thảm - nhất là cung Ngọc Tú, nơi các tú nữ đang ngụ. Cung cấm tạm coi là yên ả như hiện thời đã là kết cục tốt nhất rồi.

Liễu Thanh Thanh đặt tay lên bụng mình. Với hàng mày cau chặt, nàng căng thẳng hỏi:

- Nhưng ta không có gia thế, nếu không nhân lúc còn trẻ trung xuân sắc mà thai thì sau này hậu cung vườn mới thêm hoa, làm sao có cơ hội nữa chứ?

Tôn Mộng phì cười, vừa cù lét Thanh muội vừa lựa lời an ủi nàng:

- Muội mới có bao nhiêu tuổi? Còn chưa tròn đôi mươi mà đã lo lắng không sinh được con ấy hả? Lo xa quá rồi đó! Không cho phép muội nhíu mày, ấn đường có nếp nhăn thì khỏi trẻ trung xuân sắc nữa nhé. Cười lên ta xem nào! Muội có nụ cười đẹp, bệ hạ tấm tắc khen trước mặt chúng ta mấy lần rồi đấy. Có nhớ không hả?

Liễu mỹ nhân bị nhột, mặt mày mới đó còn chau ủ đổi phắt sang sáng bừng.

Hai tỷ muội cười giỡn ầm ĩ. Lâu Nguyệt Dao ngồi bên cũng vui lây, mỉm cười nhìn bọn họ nô đùa, không định xen vào. (1)

- Bẩm các vị nương nương, có tam hoàng tử đến xin diện kiến ạ. - Trình Uyển hồ hởi thông báo.

Bước chân cô ta dẫu không nhanh, những vẫn toát ra vẻ vội vàng. Đôi mắt long lanh, tràn trề hưng phấn. Trình Uyển vui mừng bởi lẽ trong lòng đám cung nhân luôn có một lời đồn đoán rằng tam hoàng tử Thân Duy Thượng là nhân tuyển mà bệ hạ gửi gắm kỳ vọng làm trữ quân* tương lai. Điện hạ ghé thăm cung Phồn Dương quả là một việc vui hiếm có.

Hai nàng Tôn, Liễu thôi cười giỡn, đều có vẻ câu nệ hẳn lên.

- Cũng không còn sớm nữa, thôi bọn ta về các đây. Hôm khác chúng ta lại chuyện trò tiếp.

Nói rồi, hai nàng dợm đứng lên, tính đi về. Lâu Nguyệt Dao bèn ngăn lại:

- Hai vị tỷ tỷ khoan đi đã. Tuy bệ hạ gửi nuôi công chúa Vĩnh Xuân ở Phủng Nguyệt các, song, hai vị tỷ tỷ mỗi ngày đều thấy mặt công chúa, đều yêu thương, săn sóc con bé. Vì tị hiềm nam nữ cách biệt, các hoàng tử của triều ta lên mười tuổi phải dọn ra Hoàng Tử Sở cách xa cung thất của các tần ngự. Tam điện hạ lại là một ngoại lệ. Hoàng đế bệ hạ đăng vị, tam điện hạ đã phải ở riêng, ít khi được thăm nom công chúa. Lần này điện hạ tới đây ắt đã được bệ hạ cho phép. Hai vị tỷ tỷ hãy cho tam điện hạ cơ hội được biết mặt, nhớ danh hiệu của các dưỡng mẫu sẽ cận kề công chúa, để điện hạ được an ủi phần nào.

Nàng đã khẩn khoản đến thế, hai nàng Tôn, Liễu cũng đành đi theo. Ba tỷ muội tới gian trung đường của Phủng Nguyệt các. Tam hoàng tử Thân Duy Thượng và đoàn tùy tùng gồm thư đồng, thái giám, cung tỳ theo cậu vào tòa các phi tần cả thảy gần hai mươi người đã chờ sẵn.

Đó là một cậu thiếu niên cao ráo, bận áo bào màu xanh than thêu hoa văn kì lân, bên hông đeo ngọc bội phỉ thúy Đế Vương Lục xanh biếc. Tuy hãy còn nhỏ tuổi, song khí thế áp bức mà tam hoàng tử tỏa ra khiến người ta không khỏi kính phục.

Thấy cậu hành lễ qua tấm rèm che mỏng manh, Liễu Thanh Thanh không kìm nổi mà quay sang nói khẽ với Tôn Mộng và Dao muội:

- Tam điện hạ nom tuấn tú thật đấy! Trông cậu giống bệ hạ như tạc.



Tôn Mộng mỉm cười, nhéo tay nàng ý bảo nàng yên lặng.

Lâu Nguyệt Dao cũng có chung suy nghĩ với Liễu Thanh Thanh. Quả thật trong số những hoàng tử mà Hoàng đế có được kể cả hiện tại hay sau này, tam hoàng tử Duy Thượng là đứa giống ngài nhất.

Nhìn tam hoàng tử, Lâu mỹ nhân không khỏi nhớ đến đứa con vắn số - đứa con chỉ cho nàng thấy dáng hình bé trai trắng trẻo, bụ bẫm của nó một lần trước khi ôm chân rồng trắng bay về cõi tiên trong giấc mộng. Đôi mắt phượng của nàng loang loáng ánh lệ. Lâu Nguyệt Dao cổ bình tâm, đáp lời cậu.

- Điện hạ đa lễ rồi! Mời điện hạ ngồi!

Nhâm Hòa dẫn hai cung tỳ Trình Uyển, Thúy Liễu dâng trà nước, bánh trái mời hoàng tử dùng.

Duy Thượng chỉ ăn một miếng kẹo đường và một miếng bánh bột mã đề do chính tay Nhâm Hòa làm, nhấp nửa chén trà, rồi không dùng nữa. Cậu đặt bàn tay nắm hờ lên bàn, ngẩng cao đầu chuyện trò với ba nàng tần ngự của vua cha mình.

Duy Thượng đến làm phiền. Xin ba vị nương nương chớ trách.

- Không dám.

Lâu mỹ nhân sắm vai chủ nhà, bèn giới thiệu Tôn quý nhân và Liễu mỹ nhân cho tam hoàng tử hay. Thân Duy Thượng ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng tai nghe. Nàng nói đến vị nương nương nào, cậu bèn đứng dậy vái chào người ấy lại lần nữa.

Vấn an xong, tam hoàng tử cất lời:

- Được biết phụ hoàng tin tưởng giao hoàng muội Ngọc Trân cho Lâu nương nương chăm nom, Duy Thượng xin đội ơn ba vị nương nương trước.

Ngọc Trân là tên húy của công chúa Vĩnh Xuân. Ngụ ý rằng công chúa là đứa con quý như châu báu, ngọc ngà. (1

- Nuôi nấng con cái hoàng gia là trọng trách mà mọi phi tần đều mong mỏi được bề trên giao phó. Chúng thiếp cảm niệm ân đức của bề trên, vui mừng khôn xiết. Kính mong điện hạ chớ lo lắng. - Lâu mỹ nhân đáp.

Tam hoàng tử bèn bảo đám tùy tùng dâng lễ vật của mình lên. Không thẹn là nhân tuyển được nhắm tới cho ngôi trữ, Thân Duy Thượng ra tay rất hào phóng. Không nhiều bằng lễ vật của công chúa, song, món nào món nấy cực kì giá trị.

Đơn cử như mấy cuộn gấm tím thuần, đỏ thuần in hoa văn chìm mà đám thái giám đưa vào trong rèm che cho ba vị tần ngự thưởng lãm đã vượt quá định mức của phi tần dưới hàng tài nhân ngũ phẩm. Loại gấm này là hàng cống phẩm, chúng phi tần chỉ có Đoan phi cung Thiều Hoa và Trinh phi cung Gia Tường được dùng.

- Chất gấm mịn như tơ, mặc lên chắc chắn rất thoải mái. Điện hạ hãy yên tâm. Ta sẽ bảo cung nhân bên phòng châm tuyến cắt may y phục mới cho công chúa.

Tam hoàng tử gật gù, ra chiều tán đồng.

- Chư vị nương nương cũng chớ quên ăn mặc chải chuốt, tô điểm cho chính mình.

Nói đoạn, cậu xin phép Tôn quý nhân và Liễu mỹ nhân cho mình nói chuyện riêng với chủ nhân Phủng Nguyệt các. Hai nàng Tôn, Liễu ưng thuận, bèn dời gót ra về. Gian trung đường dùng để tiếp khách khi ấy chỉ còn lại Nhâm Hòa, một cậu thư đồng và một thái giám theo hầu hoàng tử có vẻ ngoài non nớt, nhưng cử chỉ ổn trọng là những người thân tín được ở lại nghe chuyện.

- Nếu Lâu nương nương cho rằng phẩm cấp mình thấp nhỏ, chưa dám ăn dùng xa hoa thì xin Lâu nương nương hãy đợi thêm một năm nữa. Duy Thượng sẽ cố gắng hết sức.



Theo quy tắc trong cung, phi tần dưới ngũ phẩm không được dùng vải vóc nhuộm màu chính sắc*. Phi tần từ nhị phẩm trở lên, ngoại trừ màu sắc trang trọng chuyên dụng cho các bậc bề trên như minh hoàng và màu tang tóc như sắc trắng thuần thì đều không cần kiêng tránh. Tuy nhiên, dẫu trung cung hiện tại vô chủ, vẫn không một ai trong số chúng tần ngự dám rớ vào váy vóc đỏ thuần.

Còn lăng la tơ lụa nhuộm phẩm tím đã được Hoàng đế Thế Tông ban sắc chỉ trưng dụng thành hàng tiến vua, cấm tiệt dân gian mặc.

Lâu Nguyệt Dao hiểu ý cậu. Nhưng nàng giả bộ không biết mà dè dặt hỏi:

- Điện hạ có ý gì?

Thân Duy Thượng mím môi. Cậu chớp mắt, rồi vén tà áo quỳ phịch xuống đất, trán áp sát đất tính lạy ba lạy. Lâu mỹ nhân hoảng hồn, quên luôn phép tắc lễ giáo, vội vén rèm chạy tới trước đỡ cậu.

- Dưới đầu gối nam nhi có vàng. Điện hạ là bậc tôn quý; quỳ trước trời cao, trước các bậc tiên tổ, trước vua cha, trước Hoàng tổ mẫu của người là đủ. Sao lại... ? - Nhận ra mình đã thất lễ, Lâu Nguyệt Dao lùi ra sau một bước để thư đồng của hoàng tử giúp đỡ người dậy, tránh nhìn mặt hoàng tử. Nàng làm vậy vừa để không tiếp tục thất nghi, vừa để thôi không nhớ đến đứa con có một đoạn duyên mẫu tử ngắn ngủi với mình.

- Không! Lâu nương nương xứng đáng được nhận lễ quỳ bái của ta. - Duy Thượng khẳng định chắc nịch. Cậu kiên quyết lạy xong ba lạy rồi mới chịu ngồi lên ghế.

-

Ngọc Trân. - Mỗi cậu run run như có điều khó nói. Tam hoàng tử phải dốc cạn chén trà xuống bụng mới có thể bình tâm mà nói tiếp.

- Nếu không được Lâu nương nương nhắc nhở, e rằng hoàng muội của ta đã trúng phải độc dược hiểm ác của hậu cung rồi.

Lâu Nguyệt Dao phỏng đoán dựa trên việc con mèo Tranh Nhi dở chứng cắn xé chiếc gối của công chúa, con thỏ bông mà Hoàng hậu Nhân Cung để lại cho cô bé và từ chuyện bệnh tình của công chúa Vĩnh Xuân trong kiếp trước. Những tưởng chỉ là đa nghi cả nghĩ mà lại thành có thật.

Nhưng vì sao lại là độc dược? (1

Lâu Nguyệt Dao thẫn thờ nghĩ tới tình cảnh điên loạn của Vĩnh Xuân khi cô bé đã cập kê. Cơ hồ không gì ngăn nổi công chúa đánh giết kẻ khác để trút cơn thịnh nộ không rõ nguyên do. Bậc thềm ngọc của cung điện công chúa ngụ bị máu người nhuộm thành màu nâu đỏ, rửa hoài không sạch. Mãi cho đến khi có một người xuất hiện, tự xưng là tiên nhân, dùng phép tiên cứu giúp công chúa. Mà cũng chính hắn khiến Lâu Nguyệt Dao nàng - khi ấy là Lâu tu nghi suýt chút nữa đã bị ban ba thước lụa trắng. (1)

Dáng vẻ bần thần, đau xót ấy của Lâu mỹ nhân vừa hay là phản ứng mà Thân Duy Thượng muốn nhìn thấy. Hoàng tử khẩn khoản giãi bày:

- Nếu không nhờ ám hiệu trên bức họa mà Lâu nương nương để lại, ta và phụ hoàng cũng không tài nào phát giác được trên gối đầu và trong một số vật dụng hoàng muội Ngọc Trân yêu thích lại có nhỏ độc Tiên Ngộ.

Chú thích:

* Trữ quân: Là cách gọi trung lập dành cho người được chọn nối ngôi vua. Tức là gọi chung cho cả Hoàng thái tử - người nối ngôi Hoàng đế và Thế tử - người nối ngôi Quốc vương (ví dụ như mấy ông Thế tử trong phim Hàn vẫn là trữ quân). Các cách gọi tương đương: Tự quân, trữ vị. (Tham khảo giải nghĩa từ nguồn Wikipedia)

Hoàng thái tử thường ở Đông cung. Từ điển Nguyễn Quốc Hùng giải nghĩa: Toà nhà lớn ở phía đông, trong khu vực vua ở, là toà nhà dành cho Thái tử. Chỉ vị Thái tử. Trong truyện, Mèo sẽ sử dụng luân phiên Đông cung, trữ quân dành để chỉ Hoàng thái tử giống như cái cách mà mình dùng trung cung, Khôn Nghi thay cho Hoàng hậu vậy.

* Màu chính sắc: màu thuần nhất, không pha tạp (ví dụ: chính hồng sắc - màu đỏ thuần). Có thể dùng từ chánh thay cho chính, khác âm đọc chứ nghĩa vẫn như nhau. Giải nghĩa tham khảo web Thi viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.