Hoàng đế đi trước, Lâu ngự thị theo sau.
Dưới ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ vô số đèn cung đình bát giác treo thành dãy nối dài, Lâu Nguyệt Dao nhìn bóng lưng hoàng bào đăm đăm, thần trí mơ hồ trôi về phương xa. Nàng nhớ mang máng là hình như mình đã từng nghe ai đó nói kể cả khi còn là một hoàng tử chốn long tiềm*, Hoàng đế chưa từng sánh bước bên một phi thiếp nào. Hoàng hậu Nhân Cung cũng không ngoại lệ.
Thân Long Chương đứng trên bậc thềm, hơi nghiêng đầu về sau. Song, ngài chẳng buồn ngoảnh lại, chìa tay với nàng, nói với giọng điệu hơi bất đắc dĩ.
- Đau chân à? Hay cung tỳ trong cung Phồn Dương không dâng vãn thiện cho nàng dùng?
Bàn tay có nhiều vết chai và vết sẹo loang lổ đã in màu năm tháng. Bàn tay vung được gươm giáo, múa được bút nghiên. Bàn tay không chìa ra với mỗi mình nàng…
Một vị Hoàng đế chưa từng coi ai là ngoại lệ. Nàng phải trở thành một tồn tại ngoại lệ trong lòng ngài ấy ư?
Quả là điều còn khó hơn bắn rơi vầng nguyệt đang ngự trị trên cao. Nhưng, xưa giờ nàng luôn là người háo thắng. Càng khó nhằn, nàng càng muốn có được.
Lâu Nguyệt Dao vén tà váy gấm trơn mượt, bước thêm hai bậc thang, dừng lại dưới Hoàng đế một nấc. Trước phải vẹn nghĩa quân thần, sau mới hưởng niềm vui thú giữa phu quân và thiếp thất. Nấc thang cuối ấy như lằn ranh ngăn cách cõi trần với tiên cung lẩn khuất giữa chín tầng mây. Nàng lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3724816/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.