Lâu Nguyệt Dao đánh một giấc thẳng cẳng tới tận khi trời nhập nhoạng tối mới tỉnh lại. Nàng nằm yên trên giường, thần trí phiêu đãng không nhớ nổi ngày tháng năm nao. Tiếng rì rầm ở gian ngoài bỗng im bặt. Sau đó, tiếng vải vóc sột soạt càng lúc càng tới gần.
- Tiểu thư, người đã tỉnh dậy chưa?
Từ lâu đã không còn ai gọi nàng bằng danh xưng tiểu thư nữa. Kẻ duy nhất gọi tiểu thư ở trong cung đã chết rồi.
Trống ngực nàng đập thình thịch liên hồi. Đôi mắt sóng sánh như nước hồ thu trợn trừng nhìn khuôn mặt rất quen thuộc đã đi theo mình mấy chục năm thò từ bên ngoài vào trong màn. Khuôn mặt trong kí ức ấy trắng bệch, chẳng còn sắc máu, rõ là của một người đã chết. Nhưng vì sao Nhâm Hòa lại chết?
Đầu nàng nhức như bị búa bổ. Ấn đường nhíu chặt. Đôi mắt đỏ ké.
- Tiểu thư? Nương nương? - Nhâm Hòa hỏi dò.
Người bên trong đang nằm bỗng thình lình bật dậy, bóp chặt bả vai Nhâm Hòa. Nhâm Hòa cảm nhận được cơn đau, không nhức nhối lắm - do người gây nên chỉ là một tiểu thư khuê các chân yếu tay mềm. Điều đó khiến cô an tâm vì kẻ bên trong đích thị là tiểu thư nhà họ Lâu - chủ nhân mà mình thề nguyện trung thành.
Tình cảnh này chẳng phải lần đầu tiên xảy ra. Nhâm Hòa đã quen rồi. Em cũng là người duy nhất trong phủ đệ nhà họ Lâu biết được.
- Ta là nương nương nào?
- Người là Lâu ngự thị ở Phủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi/3724806/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.