"Này Hải Đường, nàng ta nói cô là yêu nữ hồ ly tinh là sao vậy? Không lẽ nàng ta biết được bí mật của cô sao? Nếu chuyện này là thật thì cô sẽ gặp nguy hiểm đấy. Hay là nói sự thật cho hoàng thượng biết, biết đâu ngài ấy sẽ có cách giúp cô thì sao?"
Đằng Vân vừa đi vừa nhìn Hải Đường nói giọng đều đều với ánh mắt lo lắng.
Hải Đường thở dài trầm mặt một lúc, nắm chặt lấy bàn tay của Đằng Vân. Đằng Vân cúi xuống nhìn cũng biết nàng đang rất lo sợ. Nàng ngước mặt lên tiếng đáp:
"Chuyện này thì Nguyên Ân đã biết rồi. Chàng ấy biết khi ở Quốc Châu Tự đấy và chàng sẽ nói bảo vệ ta nên ta cũng yên tâm một phần nào... Cả Tử Thiên cũng biết rồi..."
Đằng Vân mỉm cười nhìn nàng trấn an: "Thôi đừng lo, tất cả mọi người đều sẽ bảo vệ cô. Dù sao thì cô cũng là một người đặc biệt, có thể cứu đấng chúng sanh... Không phải loại yêu nữ gì như Du Chiêu Nghi kia nói đâu..."
"Nhung lúc mà ta hiện nguyên hình sẽ trong đáng sợ lắm đấy!"
Hải Đường đáp nhanh lại, cảm thấy chán nản cho chính bản thân mình. Chẳng biết khi nào mới có thể tránh khỏi kiếp nạn éo le này. Vừa rồi nghe Du Lan nói nàng là yêu nữ, trong lòng nàng chợt dâng lên dự cảm không lành. Rồi nàng cảm thấy mơ hồ tận sâu trong bóng tối, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn nàng của sự né tránh và sợ hãi từ nhiều cung nữ, thái giám.
Cơn gió khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi-ky-duyen-truyen/2371546/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.