Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, ánh nắng bắt đầu le lói xuất hiện trở lại
Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, ánh nắng bắt đầu le lói xuất hiện trở lại. Hiện tại Hải Đường được phụ thân của mình đưa đến một cái Miếu ở trên ngọn núi Ngọc Vân, nơi nàng bị bỏ rơi năm đó, để giúp nàng cảm thấy được yên tĩnh hơn, sẵn tiện gặp vị pháp sư năm xưa đã nói về duyên mệnh của Hải Đường.
Nguyên Ân vỗ nhẹ vai nàng an ủi, nhưng chàng không hiểu được cảm giác của nàng ngay lúc này. Chàng để Hải Đường ngồi một mình trong đó rồi đi ra ngoài cùng mọi người, để nàng nói chuyện cùng với vị pháp sư già kia.
Vị pháp sư thấp nén nhang lên linh hương rồi quay người ngồi xuống đối diện với Hải Đường. Ánh mắt ôn hòa nhìn nàng ôn tồn đáp:
"Nhìn con ta có thể thấy được rõ số mệnh sau này của con ra sao rồi. Mệnh kiếp bất định, ảo ảo hư vô. Sau này sẽ có mối tai họa đến với con nhưng đổi lại con mang điều tốt đẹp cho những người mà con yêu thương nhất. Đó là lý do tại sao, con lại quay về miền kí ức kiếp này của con, chứ không phải ở thế giới con đang sống hiện tại kia."
Hải Đường nhíu mày thắc mắc hỏi: "Vậy tai họa đến với con như thế nào vậy? Rốt cuộc con quay lại kiếp này với ý định gì chứ?"
Pháp sư chỉ lắc đầu mỉm cười, hai mắt nhắm nghiền lại, vẻ như không để ý đến những gì xung quanh. Một lúc sau ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-quy-phi-ky-duyen-truyen/2371537/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.