Chương trước
Chương sau
Tại chính điện

Tại chính điện.

Thành Đô Vương và Chiêu hoàng hậu đều được gọi tới. Hai người đều cúi đầu hành lễ:

"Tham kiến hoàng thượng!"

Nét mặt Nguyên Ân tỏ ra lạnh tanh không một chút cảm xúc gì, ánh mắt chán ghét nhìn hai người họ. Cất giọng trầm đục đáp:

"Ta có một nghi vấn muốn hai ngươi nói ra đáp án!"

"Hoàng thượng..."

"Chưa hỏi tới hoàng hậu mà lên tiếng. Lễ nghĩa không biết mà làm hoàng hậu?"

Nguyên Ân gằn giọng nói, mắng xối xẻ như tát gáo nước lạnh vào mặt Dân Dân vậy, khiến nàng ta giật mình im bậc.

"Thành Đô Vương, bí mật của hoàng quý phi là công chúa Bắc Triều mà ngài còn điều tra ra được, đương nhiên ta sẽ ban thưởng cho ngài. Nhưng mà ta còn một điều chưa hiểu, ngươi từ đâu mà có thể điều tra được thân phận của hoàng quý phi vậy?"

Nguyên Ân nhìn Thành Đô Vương gặn hỏi, với ánh mắt thăm dò cảm xúc trên gương mặt bình thản của hắn ta. Chàng tiếp lời:

"Ngoài ta, Tử Thiên, vương gia Tử Khuynh và tiểu thư Đăng Vân thì không ai biết được sự thật này."

Thành Đô Vương im lặng không đáp gì, nét mặt vận thản nhiên với nụ cười như có như không vậy. Làm ta người khác nhìn vào có cảm giác hơi bực.

Thấy hắn ta im lặng, Nguyên Ân đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi xuống trước mặt hắn ta, từ tồn đáp:

"Chính Du chiêu nghi đã nói cho ngài biết phải không? Vậy mà ngài còn giở trò hại cả gia nhà của hoàng quý phi, nhằm cắt bỏ sự hậu thuẫn của Thừa tướng cho ta. Còn nữa nhân cơ hội này, ngài tung tin đồn cho người dân, nói nàng ấy là yêu nghiệt, là kẻ địch của Ngũ Thiên Quốc, lấy nàng ấy làm điểm yếu của ta. Ngài biết rõ ta sẽ bảo vệ phi tử của mình, do vậy người dân biết được sẽ bảo ta không xứng đáng làm hoàng đế. Ngài còn năm lần bảy lượt cấu kết với Đôn đại nhân cho người ám sát ta nhưng không thành. Ngài còn thả sẽ quỷ nhốt trong động Ngọc Vân lâu năm ra làm loạn, nhờ sự giúp đỡ của toán quân Bắc Triều hạ bệ ta để soán ngôi đoạt vị. Sao đây, ngài còn gì muốn nói không?"

Thành Đô Vương không ngờ Nguyên Ân lại biết rõ tần tật kế hoạch của hắn ta như vậy. Thật ra Nguyên Ân biết được tất những điều này đều nhờ vương gia Tử khuynh cả, ngài ấy đã gài người vào để làm tiếp tế nắm bắt những mưu đồ bách chính của hắn ra, mà hắn không hề hay biết.

"Nguyên Ân, ngươi nghỉ ngươi có tư cách làm hoàng đế sao?"

Hắn lên giọng nói, lúc này hắn mới chịu lộ mặt thật đầy đầy giả tạo của mình.

"Vậy còn ngươi xứng đáng chắc?"

Nguyên Ân đáp lại với ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.

Thành Đô Vương trừng mắt lên Nguyên Ân đầy sự uất hận, gân cổ lên nói lớn:

"Đáng lẽ ra hoàng đế đó phải thuộc về ta mới phải... Chính sự ra đời của ngươi mà ta không thể nào làm hoàng đế được. Ai ai cũng ưu ái ngươi, kể cả thái hậu cũng vậy. Bọn cho cho rằng ngươi tài giỏi hơn ta, đem ngươi ra so sánh với ta. Ngươi chẳng làm nên trò trống gì cả, ta giỏi hơn ngươi gấp ngàn lần chỉ là do ngươi cướp lấy mọi thứ trong tay ta. Ta chỉ muốn giết ngươi chết đi thôi. Nhưng mỗi lần giết ngươi thì bị phi tử của ngươi ra cản trở cả..."

Nguyên Ân cảm thấy có chút thương hại cho Thành Đô Vương khi lòng tham vọng muốn được làm hoàng đế của hắn lại cao đến vậy. Trong khi một người không muốn làm như Nguyên Ân muốn từ bỏ cũng không được, còn hắn lại muốn mà chẳng được. Cuộc đời này vốn dĩ đã được trời an bài sẵn rồi. Chàng nhếch môi cười khinh thường, trầm giọng đáp:

"Ngài muốn làm hoàng đế đế như vậy sao? Chỉ cần tìm đến ta nói một tiếng, ta sẽ nhường nó cho ngài mà. Nhưng rất tiết điều đó sẽ chẳng xảy ra. Nếu ngài làm hoàng đế thì Ngũ Thiên Quốc này sẽ trở nên tan hoang và sụp đổ trong tay ngài thôi. Vì trong mắt ngài chỉ có quyền lúc, chứ không có lòng yêu thương bá tánh."

Nói rồi Nguyên Ân nhấc chân đi sang chỗ Chiêu hoàng hậu, nhìn nàng ta khiến chàng cảm thấy chán ghét hơn, lòng dạ nàng ta quá hiểm độc.

"Chiêu hoàng hậu, bây giờ có thể nói chuyện rồi."

"Hoàng thượng, ta..." Dân Dân lắp ba lắp bắp không biết nói gì.

"Khi hoàng hậu biết hoàng quý phi là công chúa Bắc Triều thì hoàng hậu ngay lập tức đi tới tìm tổ mẫu, xin tổ mẫu giết chết nàng ấy. Nói nghe rất hay, là vì bảo vệ ta, bảo vệ triều đình. Như vậy thử hỏi, cả huynh muội ngươi uy hiếp ta, uy hiếp cả triều đình không lẽ là tội nhỏ hơn hoàng quý phi hay sao?"

Nguyên Ân buông một tràn đầy sự bức xúc vào mặt Dân Dân khiến nàng ta câm nín.

"Như vậy ngươi đáng gánh tội gì hả? Ta còn chưa nói đến việc, chính ngươi đã cho người hạ độc hoàng quý phi với ý định giết chết cả mẹ lẫn con. Giết hại một sinh linh chưa chào đời, ngươi có còn tình người không hả?"

Dân Dân quỳ xuống cầu xin với nét mặt hoảng hốt: "Hoàng thượng... hoàng thượng, thần thiếp biết lỗi rồi..."

Thành Đô Vương nhân cơ hội Nguyên Ân đang trị tội Dân Dân mà không chú ý gì, rút con dao mang bên mình lao tới, nhưng Nguyên Ân đã nhanh hơn hất bay con dao của hắn ta đi, giáng cho hắn ta một cú đá ngay bụng khiến ngắn ngã phịch xuống nền. Rồi nhanh chóng bị Hắc Sát kề kiếm ngay vào cổ khống chế.

"Máu lôi hắn vào ngục lao chờ ngày hành quyết, còn Chiêu hoàng hậu bị tước bỏ hoàng hậu và giam vào lãnh cung."

Nguyên Ân ra lệnh với giọng dứt khoát.

"Tuân lệnh bệ hạ!"

Hắc Sát cùng với quân lính lôi Thành Đô Vương và Chiêu hoàng hậu đi ra khỏi đây. Mặc cho Dân Dân có ra sức gào thét cầu xin nhưng vô ích.

...

Sau khi mọi ân oán âm mưu đều được vạch trần, hiện tại Nguyên Ân đang ở điện Hưng Đức. chàng đang ngồi bên cạnh giường, cầm lấy cái khăn trắng nhỏ lau mồ hôi trên trán cho Hải Đường. Nhìn vẻ mặt xanh xao hốc hác của nàng khiến chàng cảm thấy xót xa.

Khẽ nắm lấy bàn tay của Hải Đường, trầm giọng gọi tên nàng: "Hải Đường!"

Hải Đường chợt mở mắt tỉnh dậy, nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Ân.

"Nguyên Ân!"

"Nàng không sao chứ?" Nguyên Ân lo lắng hỏi.

Nàng chống tay ngồi dậy nhìn Nguyên Ân chợt bật khóc nức nở với những lên không ngừng tuôn rơi. Nàng Vừa khóc vừa nói:

"Cái chết luôn là việc đáng sợ nhất trên đời này. Ta nghĩ rằng lúc đó ta sẽ chết đi trong đau đớn rồi. Sao ta không thể nào được một ngày yên bình chứ, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra với ta... ta toàn khiến chàng phải bận tâm lo lắng vì ta không thôi, ta đúng là vô dụng mà... Nguyên Ân à, ta thấy ghét bản thân mình. Lần đầu tiên, ta cảm thấy bản thân thật sự thật đáng thương vì phải là chính mình..."

Nguyên Ân kéo Hải Đường ôm lấy nàng vào lòng, thấy nước mắt của nàng tuôn rơi khiến chàng cảm thấy mình tội lội nhiều hơn. Chàng khuyên nhủ:

"Không sao rồi, có ta bên cạnh nàng sẽ ổn thôi. Tất cả mọi chuyện ta đã giải quyết hết rồi, về sau nàng có thể yên tâm mà sống một cách thoải mái hơn."

...

Sau những ngày tháng khó khăn đã qua, giờ mọi thứ cũng trở nên yên bình hơn hẳn. Trong hậu cung bây giờ đều diễn ra sinh hoạt bình thường, Hải Đường là người đứng đầu hậu cung. Bao nhiêu phi tần đều đã bị Nguyên Ân trả về hết, vì đối với Nguyên Ân chỉ cần một phi tử là đủ.

Ngoài Ngũ Thiên Quốc dần biết đến một hoàng quý phi cao thượng là nàng, bởi vì nàng lấy dùng máu chữa bệnh cho họ trong những thời gian rãnh rỗi không biết làm gì.

Nhiều lần Nguyên Ân cấm cản không cho nàng tiếp tục lấy máu cứu người nữa vì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và thai nhi. Nhưng Nàng vẫn lén lút ra khỏi cung, thế rồi rốt cuộc thì nàng bị bắt ở điện Hưng Đức không được ra ngoài.

Hôm nay là ngày hỉ của vương gia Tử Khuynh và Đằng Vân, nên mọi người đều rất háo hức vào vui mừng.

Hải Đường đang ở trong phòng chải tóc cho Đằng Vân. Đêm nay nàng ấy sẽ là một tân nương đẹp nhất và hạnh phúc nhất.

"Này Đằng Vân, à mà phải gọi là Vương phi mới phải chứ nhỉ?... Lấy được một người vương gia Tử Khuynh là phúc ba đời nhà cô đấy..."

Hải Đường buông giọng nói đùa, miệng nở nụ cười thật tươi.

Đằng Vân mỉm cười ngượng ngùng đáp: "Nhưng ta phải khó lắm mới cưa đổ được đấy." Nàng quay người lại nhíu mày nhìn bụng to nhấp nhô của Hải Đường cảm thấy có chút lo lắng: "Mà này bầu bì như thế, cô không nên di chuyển nhiều đâu, nguy hiểm lắm đấy."

"À, không sao đâu! Ngày vui của hai người ta sao không tham dự được chứ!"

Hải Đường đáp nhanh, rồi lấy trâm cài tóc gắn lên tóc cho Đằng Vân.

Tiếng kèn trống ở bên ngoài vang lên rất vui nhộn và náo nhiệt. Khắp nơi đều được trang trí bởi một màu đỏ tráng lệ. Hôm nay có Nguyên Ân với Hải Đường, Tử Thiên và cả hoàng thái hậu đều có mặt tại phủ của Vương gia để chứng kiến buổi lễ thành hôn này.

Mọi người đều chăm chú xem những tiết mục ca múa hát, cùng nhau mừng tiệc rượu. Lính canh gác đứng xung quanh rất nghiêm ngặt để đảm ảo sẽ không có chuyện gì xảy ra.

"Này Nguyên Ân, ở đây vui thật đấy!"

Hải Đường vừa cười vừa đáp.

Nguyên Ân chỉ gật đầu "ừ" một tiếng, khẽ nắm lấy tay nàng.

Hôn lễ bắt đầu diễn ra, Tử Khuynh thật khôi ngô tuấn tú trong bộ trang phục màu đen đỏ, dáng đi khoan thai bước tới loan kiệu đưa tay về phía Đằng Vân. Nàng nắm lấy nhẹ nhàng bước xuống khẽ mỉm cười ủy mị. Trong nàng thật sự rất xinh đẹp với bộ trang phục màu đỏ có hoạ tiết hoa mẫu đơn được thêu bằng chỉ vàng nổi bật.

Hai người cùng nắm tay nhau bước tới lễ đường.

Đang yên đang lành thì bất ngờ, có một cung nữ xông tới đẩy Đằng Vân qua nhưng kịp thời được Tử Khuynh đỡ lấy. Cô ta cầm kiếm lao thẳng tới chỗ Hải Đường đang ngồi, kề lưỡi kiếm vào cổ nàng, khiến nàng như đứng hình.

Mọi người đều hoảng hốt mà hét toáng lên: "Có thích khách. Có thích khách... mau bảo vệ hoàng thượng, hoàng quý phi..."

"Đường tỷ!" Tử Thiên thốt lên.

"Chiêu hoàng hậu..."

Hải Đường nuốt chửng nước bọt mà thốt lên khi nhận ra đó là Chiêu hoàng hậu. Nàng ta đã lén trốn khỏi Lãnh cung, nhân cơ hội hôm nay là lễ thành hôn của Vương gia Tử Khuynh, nên nàng ta đã trà trộn vào đám cung nữ hầu hạ Đằng Vân, với mục đích tới nơi tổ chức hôn lễ để giết Hải Đường.

"Các người dám lại gần đây, ta sẽ giết chết ả!" Dân Dân hét lên, trừng mắt nhìn.

Hải Đường đang bị ả ta khống chế, chỉ cần nàng nhúc nhích thì sẽ mất mạng như không. Nàng ta đang thật sự rất tức giận nên không thể làm nếu không nàng ta sẽ bị kích động mà ra tay giết chết nàng.

"Chiêu Dân Dân, mau bỏ kiếm xuống! Nếu muốn giết thì hãy giết ta đi!"

Nguyên Ân gằn giọng đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, tìm cách cứu Hải Đường.

"Chính ngươi đã cướp hết tất cả những gì của ta, ngươi khiến ta bị hoàng thượng bỏ rơi trong đêm hợp phòng đầu tiên, để ta một mình đơn chăn gối chiếc. Ta đã phạm tội gì tại sao trong tay giờ không còn có gì cả? Tại ngươi đấy, hoàng quý phi! Chính ngươi khiến ta bị nhốt vào lãnh cung, bị hoàng thượng bỏ rơi. Hôm nay ngươi phải chết theo ta, dưới Hoàng Tuyền ta sẽ rất cô đơn nên lôi người đi cùng."

"Ngươi thôi đi Chiêu Dân Dân, cho dù không có nàng ấy, thì ngươi cũng không bao giờ có được ta đâu!"

Nguyên Ân lớn giọng nói với vẻ mặt lãnh khốc pha sự giẫn dữ.

Nàng ta chợt cười phá lên, tay cầm chặt kiếm kề sát cổ Hải Đường khiến cổ của nàng bị cứa nhẹ ngoài da rỉ máu. Nàng ta nhìn xuống cái bụng bầu mang thai nhi kia chỉ khiến nàng ta cảm thấy căm ghét hơn thôi.

"Có nói gì thì ta cũng sẽ giết chết ả hoàng quý phi tiện tì này. Chết đi..."

Dứt lời nàng ta vung kiếm lên.

"Xẹt"

Thanh kiếm trên tay Chiêu Dân Dân rơi xuống leng keng, nàng ta ngã phịch xuống khi bị Tử Thiên chém một nhát từ phía sau trong nhất thời. Có lẽ vì nàng ta đã quá mù quáng mà sinh hận nên mới thành ra như vậy.

Nét mặt Hải Đường tái nhợt không còn giọt máu vì hoảng sợ. Nguyên Ân ôm chầm lấy nàng, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chiêu tỷ, thứ lỗi cho ta!" Tử Thiên thầm nói với ánh mắt thoáng buồn nhìn Dân Dân.

Ngày hôm đó, buổi lễ thành hôn của Tử Khuynh và Đằng Vân đã bị Chiêu hoàng hậu phá vỡ. Xác của nàng được đem đi chôn cất ngoài hoàng cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.