Tốc độ Vạn Mi Nhi mặc dù nhanh, nhưng trên đường lại bỏ mất hai cờnhỏ. Thế nên khi Đồng Hề trở lại, tiếng hoan hô cổ vũ xung quanh liềnnổi lên.
Ngay cả thân vương Đạt Oát Nhĩ cũng tự tay tặng nàng một chiếc khănHa-đa trắng. Đồng Hề cho đến bây giờ vẫn thích được người khác vỗ tay cổ vũ. Nàng thích trở thành niềm ngưỡng mộ của người khác, đây là nhữngviệc tối thiểu nàng có thể làm.
Sắc mặt Thiên Chính đế cũng không tốt, chỉ có Độc Cô Viện Phượng hiểu được nguyên nhân. Vào khoảng khắc Đồng Hề xoay người suýt ‘ngã ngựa’,Thiên Chính đế đã đứng dậy. Độc Cô Viện Phượng thậm chí hoài nghi lúc ấy có phải hắn muốn lao ra ‘cứu’ Đồng Hề hay không, may mà nàng trở mìnhngồi dậy được, tay hắn lại nắm thật chặt, rất lâu sau mới buông ra.
Độc Cô Viện Phượng căm hận tất cả những điều này. Bởi vì các nàng làcơ thiếp của hắn, hắn mới thể hiện bộ mặt lo lắng yêu thương rõ ràng như vậy sao? Chỉ vì nàng là Thái hậu, cho nên mọi việc đều phải ẩn nhẫn,chỉ có thể tồn tại sau lưng hắn sao
Thời gian này Lý ma ma cũng không đi theo bên cạnh Độc Cô ViệnPhượng. Cháu bà ta bệnh nặng, bà bèn xin được ra cung. Bên cạnh Độc CôViện Phượng bây giờ chỉ có Phương Ngôn cô cô.
Phương Ngôn ở bên cạnh Thái hậu nhiều năm, tuy rằng không được trọngdụng bằng Lý ma ma, nhưng bình thường vẫn có thể trong cậy được. PhươngNgôn dâng một chén trà.
-“Không ngờ Quý phi được nuôi dưỡng trong khuê phòng cũng có thể cưỡi ngựa tốt như thế.”
-“Chút tài mọn mà thôi.” – Độc Cô Viện Phượng hừ một tiếng – “Những trò này ngày trước ai gia đều thạo cả.”
Lời Độc Cô Viện Phượng tuy có hơi thổi phồng, nhưng cũng có chút đúng sự thật. Ca ca nàng ta là Thường Thắng tướng quân nổi tiếng ở Cảnh Hiên triều. Thời điểm Độc Cô gia còn cường thế, nàng cũng từng quấn quýtbắt hắn dạy nàng cưỡi ngựa. Nhưng hiện giờ một thân phượng dường như hạn chế tất cả nhiệt huyết của nàng, giống như dần dần trở thành một bàlão.
-“Tuổi của nương nương cùng bọn người Quý phi không hơn kém baonhiêu. Nếu người được tham gia cuộc đấu, nàng ta nhất định không thể nổi trội như vậy.” – Phương Ngôn thu chén trà lại.
Đồng Hề chậm rãi bước đến trước mặt Thiên Chính đế, tinh quái học một chút lễ nghi trên thảo nguyên của người Mông Cổ. Có thể là sau khi thúc ngựa, vẫn còn lại cảm xúc mãnh liệt, nàng cũng không muốn trói buộc bản thân mình.
Thiên Chính đế tự tay dắt dây cương ‘Yên Chi’, đưa đến tay Đồng Hề.
-“Không ngờ kỹ năng cưỡi ngựa của Quý phi lại tốt như thế, trẫm đã xem thường nàng.”
Đồng Hề cúi đầu, không rõ hắn đang tán dương hay là có ý tứ khác.
-“Không ngờ cáp truân của bệ hạ dáng vẻ mỏng manh lại có thể cưỡingựa tài tình như vậy, so với nữ tử thảo nguyên ta cũng là rất tốt rồi.” – Thân vương Đạt Oát Nhĩ bên cạnh cười haha. Đồng Hề biết cáp truân cónghĩa là phu nhân trong ngôn ngữ Mông tộc, mà đại cáp truân có nghĩa làchính thê.
-“Vừa vặn ta lại có một cái yên ngựa hoàng kim. Xem như là lễ vật gặp mặt của ta và cáp truân.”
Thân vương Đạt Oát Nhĩ vỗ tay, hai chàng trai Mông Cổ phía sau bèndâng lên một chiếc yên ngựa lấp lánh ánh hoàng kim. Cái gọi là yên ngựahoàng kim chẳng qua cũng chỉ là yên ngựa mạ vàng, lấy hoàng kim chếthành một mảnh, yên ngựa tựa như một đóa hải đường tứ khúc vừa nở, hoavăn đều là phù điêu, bốn phía trang trí hoa văn hoa mẫu đơn, nhụy hoađiểm các màu bảo thạch, rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Một con thụy lộc (29) tĩnh lặng nằm trong hoa cỏ, đôi mắt đẹp được hắc diệu thạch tô điểm,giống như huơu đang sống thật, cũng làm cho người ta sinh cảm giác trìumến. Yên ngựa này vừa đem ra đã hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cho dù làngười giàu có nhất Cảnh Hiên hoàng triều cũng không có một chiếc yênngựa tinh xảo và quý giá đến thế.
-“Yên ngựa này tên là ‘Ngọa lộc triền chi mẫu đơn văn kim mã an’. Ban đầu chủ nhân của nó là Minh Nguyệt công chúa, nữ nhân của Hải Đô vương. Chuyện này còn phải kể đến một truyền thuyết mỹ lệ. Cáp truân có muốnbiết không?” – Đạt Oát Nhĩ vương cười chăm chú nhìn Đồng Hề, không cóchút ngại ngần của ngoại hầu đối với nội thị.
-“Nguyện nghe người nói rõ.” – Đồng Hề gật gật đầu. Nàng đối với những câu chuyện cổ luôn có sự tò mò.
-“Dân tộc Mông Cổ của ta mỗi năm sẽ tổ chức một cuộc thi đấu longtrọng, tên là Na Đạt Mộ. Từ những anh tài xuất chúng nhất thảo nguyêncho đến những dũng sĩ vô danh đều muốn ở trên đấu trường Đạt Mộ thể hiện bản lĩnh. Nhưng có một năm người giành được thắng lợi lại không phải là nam tử. Năm đó Minh Nguyệt công chúa, nữ nhi của Hải Đô vương cải namtrang dự thi, cuối cùng dùng bản lĩnh mà đạt được vinh hiển. Đến khinàng tháo mũ, mọi người mới nhận ra nàng là Minh Nguyệt công chúa. Nhưng dân tộc thảo nguyên chúng ta trước giờ chỉ sùng bái người dũng cảm.Minh Nguyệt công chúa thắng, bất luận nàng ta là nam hay nữ đều là niềmtự hào của thảo nguyên chúng ta. Vì vậy Hãn vương bèn ban cho công chúachín chín tám mốt kiện vật phẩm, trong đó còn có một yên ngựa hoàng kim. Vật này trước giờ đều phải là dũng sĩ thân phận cao quý nhất mới có thể đoạt được. Nhưng chính vì yên ngựa quá tốt, nên lại không thích hợp với thân hình nhỏ bé của công chúa. Hãn vương liền lệnh cho những thợ thủcông xuất sắc nhất chế tạo một lần nữa, dựa theo dáng người công chúa.Ánh mắt Minh Nguyệt công chúa vô cùng xinh đẹp, giống như ánh mắt củathần lộc mới sinh, linh động mà lại ngập tràn sinh khí. Hãn vương sớm đã say mê cặp mắt đó, bèn lệnh cho thợ thủ công tạc một con thụy lộc, thừa nhận thông minh tài trí và dũng cảm của công chúa. Từ nay về sau Hãnvương cùng công chúa kết lương duyên, trở thành một giai thoại của thảonguyên ta (30). Truyền thuyết nói yên ngựa hoàng kim chỉ hiện thế khi có nữ tử xinh đẹp nhất trên thảo nguyên xuất hiện. Không ngờ trướcđây không lâu lại có người hiến tặng ta yên ngựa này, chẳng bao lâu taliền gặp được cáp truân.”
Đạt Oát Nhĩ vương cười ha ha, nhưng ánh mắt hắn lại gắt gao dán chặt lên người Đồng Hề, khiến nàng có một dự cảm không tốt.
-“Thần nguyện lấy ba ngàn con tuấn mã, cộng thêm một vạn rương da dêtrắng nhất cùng bệ hạ đối cáp truân, để Minh Nguyệt mãi mãi ở lại trênthảo nguyên của Đạt Oát Nhĩ ta.” – Đạt Oát Nhĩ vương khom người, đặt tay phải lên ngực nhìn Thiên Chính đế hành lễ.
Đạt Oát Nhĩ tộc hiện giờ là bộ lạc cường thịnh nhất ở Mông Cổ. Bấygiờ Thiên Chính đế gấp rút thu tiển như vậy, thứ nhất là muốn cùng ĐạtOát Nhĩ vương thân thiện hòa hảo. Đây là cường địch phương bắc của CảnhHiên hoàng triều. Phía nam Cảnh Hiên có Lâm quốc như hổ rình mồi. ThiênChính đế sợ nhất là nam giáp bắc cống, cho nên hắn phải ổn định Đạt OátNhĩ vương, kéo dài thời gian phân hóa Mông Cổ. Mông Cổ thống nhất làđiều hắn chưa bao giờ hy vọng.
Đạt Oát Nhĩ vương tuy rằng tôn xưng Thiên Chính đế một tiếng ‘bệ hạ’, nhưng cũng chỉ là vì quyền lợi bành trướng mà tính toán. Thế nên y vẫnxưng ‘ta’, chỉ có vừa rồi mới tự xưng ‘Thần’, cũng xem như cho ThiênChính đế chút mặt mũi.
Đồng Hề tuy chỉ ở khuê phòng, nhưng đại cục thế nào nàng cũng hiểu.Nàng ngàn tính vạn tính, cũng không tưởng tượng được lại rơi vào bẫy Vạn Mi Nhi.
Ngay từ đầu, e rằng nàng ta đã dẫn dụ ra màn này. Nếu không vì saonàng ta một mình bức phá mà lại bỏ rơi tới hai cờ? Đồng Hề lúc này mớiphát hiện mình thắng quá dễ dàng. Nàng cổ thể hiện dáng vẻ ưu mỹ, cũngkhông nghĩ phải dùng tốc độ để thắng Vạn Mi Nhi.
Đồng Hề có chút run rẩy ngẩng đầu nhìn Thiên Chính đế. So với vẻ mặtcủa Đạt Oát Nhĩ vương, nàng bỗng nhiên cảm thấy Thiên Chính đế vô cùnghòa nhã dễ gần. Cho dù bắt nàng quỳ trên mặt đất hôn môi hắn, hay ở dưới chân hắn xin hắn giữ lại mình, nàng cũng sẵn lòng.
-“Nhưng nàng ấy cũng không phải là Minh Nguyệt thật sự. Trẫm đem tặng ngươi một Minh Nguyệt chân chính, là hoàng muội của trẫm –Minh Nguyệtcông chúa, năm nay cũng vừa cập kê. Nói vậy yên ngựa này chắc hẳn vìnàng mà ra.” – Thiên Chính đế chậm rãi nói.
Đồng Hề cảm thấy tâm trạng buông lỏng, nhanh chóng hành lễ rời đi. Để lại Thiên Chính đế giúp nàng ngăn cản ánh mắt nóng hầm hập của ngườiphía sau.
Thế nhưng yên ngựa này cuối cùng Đạt Oát Vương vẫn tặng cho Đồng Hề.Buổi chiều, Thiên Chính đế bảo người mời nàng ra lều lớn. Trong lòngnàng vẫn bất an.
-“Hoàng thượng vạn phúc.” – Đồng Hề cúi đầu xuống.
Thiên Chính đế rất lâu không lên tiếng, nàng cũng không dám làm bừa. Mãi tới khi hắn nói:
-“Quý phi có bằng lòng ở lại bên cạnh Đạt Oát Nhĩ vương không?”
Đồng Hề đột nhiên ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Mặc dù nàng biết việc này rất khó xử, cũng không quá trông mong hắn sẽvì mình mà cấu xé với Đạt Oát Nhĩ Vương. Thế nhưng nàng vẫn ôm một tiahy vọng.
-“Hoàng thượng.” – Đồng Hề nhẹ nhàng thở ra.
-“Trả lời trẫm.”
Đồng Hề nhắm mắt lại, đầu cúi thấp xuống, tay nắm chặt.
-“Thần thiếp nguyện tuân theo ý của Hoàng thượng.” – Nàng trước giờvẫn chưa bao giờ học nói ‘không’ với Thiên Chính đế. Nàng chỉ biết phụctùng, thuận theo.
-“Vậy, trẫm chỉ có thể đem ngươi…”
-“Thần thiếp không muốn.”
Đồng Hề vội vàng cướp lời Thiên Chính đế, chỉ sợ chậm trễ một chútcũng không còn đường sống. Vậy nên nàng không thể không ngẩng đầu cầuxin Thiên Chính đế.
-“Nàng có biết vì nàng không muốn, trẫm phải dùng cái gì để trao đổi không?” –Thiên Chính đế khẽ vuốt mắt Đồng Hề.
Đồng Hề không biết phải đáp lại thế nào. Nàng có phải nên học theoChiêu Quân, hay là Văn Thành công chúa không? Thế nhưng nàng tự nghĩ bản thân mình cũng không vĩ đại tới vậy.
-“Nàng thật sự có ánh mắt giống như thần lộc.” – Thiên Chính đế gầnnhư say sưa nói. Trong nháy mắt Đồng Hề lại sợ hắn sẽ đục hai tròng mắtmình ra. Cảm giác thân mật thế này không có chút nào là thật cả.
Rất lâu sau, Thiên Chính đế mới bỏ tay ra.
-“Đi thôi, xem thử nàng có thể thuần phục con ‘Yên Chi’ không?”
…
Từ lúc ngựa ‘Yên Chi’ bị bắt tới giờ cũng chưa có chủ nhân. Khôngthuần phục được ngựa thì không lên được yên ngựa. Đồng Hề lấy lại tinhthần, đi theo sau Thiên Chính đế. Ý của hắn là sẽ không đem mình giaocho Đạt Oát Nhĩ vương sao? Đồng Hề nhìn Thiên Chính đế đầy cảm kích, cảm thấy khi còn sống nàng nhất định phải trung thành với quân vương này.
Việc này cũng coi như bị quên lãng. Sau đó gặp lại Đạt Oát Nhĩ vươngcũng không thấy y có gì tức giận. Đồng Hề không biết Thiên Chính đế làmthế nào để trấn an y. Mấy tháng sau, một nữ tử hoàng tộc thật sự bịphong làm Minh Nguyệt công chúa đến Tắc Thượng cầu thân. Đồ cưới rấtphong phú, trên đời hiếm thấy.
Lúc này sắc trời đã vào hoàng hôn, trăng non ở không trung cũng sắphiện ra. Đồng Hề có chút lo lắng nhìn ngựa ‘Yên Chi’ trước mặt. Tên làYên Chi, lại hung dữ khác thường, trong mũi không ngừng phun ra khínóng. Bất cứ kẻ nào tới gần cũng đều bị chân nó đá đi.
Nàng tuy rằng biết cưỡi ngựa, nhưng cũng chỉ là những con ngựa ngoanngoãn đã bị thuần hóa, chưa từng phải đi thuần phục một con thiên lý mãcó dã tính như vậy. Nàng thử dùng cỏ dụ dỗ nó, tiếc rằng không thể đếngần. Còn nếu dùng roi ngựa thì kết cục hẳn còn thảm hại hơn nữa.
Đồng Hề chỉ có thể quay đấu lại nhìn Thiên Chính đế
-“Ngựa này thần thiếp chỉ sợ…” – Không có phẩm hạnh để dùng.
Thiên Chính đế đứng dậy cầm lấy roi trên tay nàng, kéo thắt lưngnàng, giẫm một cái liền ngồi lên ngựa. Móng trước Yên Chi nhấc cao, thân mình ngửa ra sau, không ngừng xoay tròn, giống như muốn quẳng 2 ngườiđi.
Thiên Chính đế giữ Đồng Hề ở trước ngực, vững vàng khống chế dâycương, thúc ngựa chạy. Yên Chi dọc đường chạy như điên, nóng nảy muốnđánh rơi hai người sau lưng ra.
Gió bên tai Đồng Hề nhanh chóng thổi qua, chỉ nghe Thiên Chính đế lớn tiếng nói
-“Loại ngựa này phục tùng kẻ mạnh. Nàng không thể lấy lòng nó, ngược lại phải đánh nó mới có thể chinh phục nó.”
Hắn bắt lấy tay Đồng Hề, để nàng cũng cầm dây cương, giữa nàng thấpxuống trên lưng ngựa. Mặc cho Yên Chi điên cuồng chạy như điên cũng sừng sững bất động. Rất lâu sau Yên Chi mới dừng lại, tính khí cũng ngoanngoãn hơn rất nhiều.
Lúc này bên cạnh bọn họ ngoại trừ bụi cây rậm rạp cũng không còn ai khác.
-“Ngựa như vậy cũng có thể chinh phục được, nàng nói xem, còn người thì sao?” –Thiên Chính đế nói bên tai Đồng Hề.
Đồng Hề chỉ cảm thấy lúc vùi sâu trong ngực hắn, chưa từng nghĩ tớinguy cơ có thể bị ngã ngựa. Lúc này hắn bỗng nhiên lại đặt câu hỏi, nhất thời còn chưa biết phản ứng thế nào. Rất lâu sau mới đáp được một câu:
-“Người so với ngựa còn phức tạp hơn. Chỉ sợ phải dùng yêu và oai thì mới tốt.”
-“Chẳng lẽ trẫm cho nàng ân và oai còn chưa đủ sao?”
Hắn thì thầm, trong mắt là thứ gì đó mà Đồng Hề không thể đọc được.Nàng không biết còn có chuyện gì có thể làm khó hắn. Trước giờ nàng vẫnquen phải ngửa mặt nhìn lên hắn, giống như có bất cứ khó khắn nào hắncũng đều vượt qua được. Thậm chí ngay cả cục diện tiến thoái lưỡng nanvới Đạt Oát Nhĩ vương hắn cũng chiến thắng cơ mà.
Thiên Chính đế bắt đầu cắn cắn tai Đồng Hề. Thoáng cái, nàng trợn tohai mắt, nghe được hô hấp hắn ngày càng nặng. Hắn điều chỉnh để thân thể nàng đối mặt với hắn. Sau đó xốc áo choàng nàng lên.
-“Không được, ta sẽ ngã mất.” – Đồng Hề kinh hô, cũng bất chấp phuthê chi lễ, quân thần chi lễ. Ở trên cao như vậy thật sự làm nàng khôngcó cảm giác an toàn.
Nhưng hắn làm sao có thể nghe theo nàng? Cật lực đi vào. Yên Chi lạibắt đầu chạy thật nhanh. Theo nhịp chạy của nó, nàng có thể cảm nhậnđược va chạm phát ra càng nặng nề, chỉ có thể cố gắng giữ chặt lấy hắn.Nàng thật sự không hiểu, loại chuyện thế này sao hắn có thể làm khôngbiết mệt mà lặp lại? Nàng cảm thấy thắt lưng rung động mạnh, chân cọ xát trên lưng ngựa cũng đau đớn khó chịu.
Sau đó hắn lại đem nàng quay ngược lại, đưa lưng về phía hắn, từ phía sau muốn một lần lại một lần. Mãi đến khi gần tới doanh trại mới chậmchạp dừng lại, giúp nàng sửa sang lại quần áo, sau đó mới ôm nàng bướcxuống.
Đồng Hề mơ mơ màng màng chỉ có thể cảm nhận Tề Vân đang thoa thuốclên người, nghe giọng nàng ta kinh hãi la lên. Đồng Hề không cần nhìncũng biết, bên trong đùi mình chắc chắn đã bị ma sát đến rách da.
Mấy ngày kế tiếp Đồng Hề chỉ có thể yên tĩnh nằm trên tháp. Vì cómiệng vết thương nên không thể tắm rửa, cảm thấy bản thân mình không rahình người. Lần này thu tiển tổng cộng trên dưới hai mươi ngày, đến ngày 23 cuối cùng Đồng Hề mới lộ mặt. Thật ra một là nàng muốn tránh Đạt Oát Nhĩ tộc, hai là cũng không muốn nhìn thấy Thiên Chính đế.
Thậm chí ngay cả ngựa Yên Chi nàng cũng không muốn nhìn thấy.
-“Nghe nói mấy ngày trước Quý phi tỷ tỷ bị cảm phong hàn, hôm nay đãkhỏe chưa? Thần thiếp đang muốn cùng Hoàng thượng đi săn bắn, tỷ tỷ cũng đi cùng đi.” – Vạn Mi Nhi bước lên ân cần thăm hỏi. Thiên Chính đế ngồi ngay ngắn trên lưng ‘Trục Nhật’ nhìn nàng.
Đồng Hề muốn lắc đầu, Vạn Mi Nhi lại nói:
-“Ngựa Yên Chi sau khi Quý phi tỷ tỷ thuần phục xong cũng chưa cưỡiqua. Nếu không cưỡi chỉ sợ nó sẽ quên tỷ là chủ nhân mất. Ngựa tốt nhưvậy ở Tắc Thượng lại chỉ có thể bị buộc chặt thật phí. Người nói xemđúng không, Hoàng đế ca ca?”
-“Ngựa này đặt bên cạnh ta quả thật rất lãng phí, ngược lại rất xứngvới Thuần Nguyên phu nhân.” – Đồng Hề cười tỏa nắng, nàng còn cầu choVạn Mi Nhi đem Yên Chi đi. Chỉ cần nghĩ đến đêm điên cuồng hôm đó, giống như ở trước mặt mọi người phô bày mọi thứ. Mười ngày nay nàng còn không dám ra cửa, chính là sợ ánh mắt khác thường của người khác nhìn nàng,tựa như nàng là một kỹ nữ cực kỳ không biết xấu hổ.
-“Đây là do tỷ tỷ thắng được, Đạt Oát Nhĩ vương còn tặng yên ngựahoàng kim cho tỷ. Mi Nhi không thể nhận được.” – Vạn Mi Nhi cười đến mềm mại, tựa như chỉ lơ đãng nhắc đến Đạt Oát Nhĩ vương. Thấy ánh mắt Thiên Chính đế lạnh lùng lướt qua, Đồng Hề lại run rẩy. Xem ra con ngựa nàynhất định phải bỏ đi rồi. Nếu không bất cứ lúc nào cũng trở thành kiếmtreo trên đỉnh đầu nàng cả.
Hiện giờ hắn không tính với nàng, nhưng nhỡ như ngày nào đó lại nhớtới, hoặc giả nảy sinh mâu thuẫn với Đạt Oát Nhĩ tộc, Đồng Hề thật sựkhông dám nghĩ đến. Đến lúc đó, bất kể là triều thần hay dân chúng, hoặc là vị quân vương này đều không phải sẽ trách mình là hồng nhan họa thủy ư? Từ xưa đến nay, bao nhiêu mỹ nhân đeo lên lưng tội danh đó còn chưađủ sao?
Đồng Hề chưa bao giờ cho rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm việc này, nhưng nàng hiểu rõ, trong hậu cung có đôi khi cũng thật sự vô lực. Hônquân không phải vì một mỹ nhân mà trở thành, chỉ sợ trước khi gặp mỹnhân đó thì hắn đã là hôn quân rồi.
-“Nếu vậy, chúng ta đành xem kết quả săn bắn vậy. Nếu Phu nhân thắng, Yên Chi cùng yên ngựa hoàng kim của nó cũng có thể tìm được chủ nhânthích hợp rồi.”
-“Mi Nhi không dám, chỉ có Kinh thành đệ nhất mỹ nhân như tỷ tỷ mớicó thể xứng với yên ngựa hoàng kim này.” – Giọng ca ngợi nhưng lại cóchút châm chọc.
Đồng Hề thở dài một tiếng. Xem ra Vạn Mi Nhi sẽ không mắc mưu, cũngkhông thể khinh thường nàng ta được. Chỉ sợ ngựa Yên Chi này ngay từ đầu đã là dành cho mình rồi. Uổng công nàng còn tự cho rằng mình thôngminh, nghĩ Vạn Mi Nhi vì tranh sủng mà bày ra trò hề này.
Yên Chi cọ cọ vào người Đồng Hề, giống như làm nũng, muốn bỏ cọc trụra, tự do chạy trên đường. Đồng Hề nhìn thấy cũng mềm lòng. Con ngựa này quả thật vô tội, nó là ngựa tốt hiếm có, không nhiễm phàm trần. Đồng Hề xoay người leo lên ngựa, xem như đồng ý cuộc săn bắn.
-“Hay là chúng ta cá cược đi. Hôm nay ai săn được nhiều nhất, Hoàngthượng sẽ tiếp người đó ba ngày.” – Vạn Mi Nhi thẹn thùng nhìn ThiênChính đế, Đồng Hề cũng ngạc nhiên, không ngờ nàng ta lớn mật như vậy.Xung quanh người hầu và thị nữ đã bắt đầu cười trộm, giống như đã bị lây nhiễm tính khí của nữ nhi to gan này, chẳng hề cảm thấy thẹn.
Thị vệ ở đây anh tuấn, ít nhiều đều được các nữ tử ái mộ. Những thịnữ xinh đẹp cũng tìm được cũng tìm được một đoạn tình cảm cùng những nam tử trên thảo nguyên này.
-“Chỉ có muội có lá gan đem trẫmra cá cược thôi.” – Thiên Chính đế dùng roi ngựa gõ nhẹ lên đầu Vạn MiNhi, cũng không phản đối.
(29) Thụy lộc: huơu may mắn
(30) Một truyền thuyết có thật, đã qua sửa chữa –Lời tác giả
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]