“Người ta đều yêu đương trước, sau đó mới kết hôn, hay là vầy đi, chúng ta cũng thử yêu đương trước nha?”
.
.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Lý Trùng Trùng không quay về phủ đệ của mình mà đi một mạch tới phủ bá tước.
Thật ra, cậu cũng từng có ý định chạy trốn, nhưng ngay khi đi tới trước cửa, cậu lại phát hiện có ai đó đang đi tới đi lui trước nhà, làm cậu sợ tới mức gạt phăng cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
“Ủa? Trùng Trùng tới rồi à? Cũng vừa đến bữa trưa, là do chính tay ba làm đó nha!” Lý Thần và Wright đang chuẩn bị ăn trưa, thấy Trùng Trùng tới, vội vàng kéo cậu vào ăn.
Lý Trùng Trùng nhìn hai người họ, bực bội, nếu không phải hai người này lén làm chuyện trái pháp luật, giờ sao cậu bị nhà vua uy hiếp thế chứ.
Lý Trùng Trùng thở dài, ngồi xuống bàn ăn.
Người hầu lập tức đi tới choàng khăn ăn, đặt bát đũa xuống. Lý Thần thường hay làm mấy món ăn Trung Quốc, với lại từ nhỏ Trùng Trùng cũng đã ăn quen rồi nên đương nhiên là biết dùng đũa ăn thế nào.
“Trùng Trùng, gần đây con gầy quá, nào, ăn nhiều trứng rồng muối và sừng rồng hầm đi!” Lý Thần nói xong, múc cho Trùng Trùng một chén canh, bên trong còn có sừng rồng đã được hầm mềm ra, giòn giòn.
Thấy một chén canh thật lớn, thật đầy, còn tỏa khói hầm hập, Lý Trùng trùng thấy cái mũi mình cay xè, cậu cố cầm nước mắt lại, vùi đầu xuống ăn.
“Ai da, thằng bé này, có phải đầu bếp trong phủ thân vương nấu khó ăn lắm không? Nếu không thì con cứ dọn về đây đi, đỡ phải ở một mình trong ấy, cô đơn lắm!” Lý Thần sờ sờ đầu Trùng Trùng.
Lý Trùng Trùng nhìn Wright đang ở một bên xem báo.
“Muốn về cứ về, nhìn ba làm gì?” Wright nhíu mày, tiếp tục xem báo.
Lý Trùng Trùng cảm thấy nhân cách của cậu đang bị sỉ nhục, cậu cự tuyệt ngay, “Giờ con đã thành người lớn rồi, con không thể đeo theo ba ba được nữa, nhưng mà…” Lý Trùng Trùng mở đôi mắt tròn xoe, nói: “Ba ơi, tối nay con ngủ với ba nha, được không?”
“Được!”
“Không được!” Wright và Lý Thần gần như nói cùng một lúc.
Wright nhìn bạn đời của mình, thấy dáng vẻ thương con của người nọ, y ngẫm, Trùng Trùng đúng là lâu rồi chưa về nhà, vì thế mới gật đầu, nói: “Con có thể ở lại ngủ một đêm, nhưng muốn ngủ với Thần Thần à? Đừng có mơ nữa!”
Lý Trùng Trùng nhìn Lý Thần bằng đôi mắt lưng tròng, giờ cậu thật yếu ớt, thật cần người thân an ủi nha.
“Wright, mấy khi Trùng Trùng mới về nhà một lần, sao anh có thể giành giật với con như thế?” Lý Thần nhíu mi, bất mãn với cái tính bá đạo của Wright, kế đó lại ôn hòa, xoa đầu Trùng Trùng, “Trùng Trùng ngoan, tối nay các ba ba sẽ ngủ với con nha!”
Lý Trùng Trùng bĩu môi, tiếp tục vùi đầu dùng cơm.
Cơm nước xong, Lý Trùng Trùng cũng đã nghĩ thông suốt, Lý Thần ba ba nuôi nấng cậu cũng không dễ dàng gì, ba là một người máy, lại phải đeo theo một đứa nhỏ, chịu không ít khổ cực, xem ra, cậu cũng phải làm chút gì đó cho người máy ba ba mới được.
Không phải là kết hôn thôi sao? Sớm hay muộn gì cũng phải tìm một bạn đời, sớm một ngày hay trễ một ngày cũng thế mà thôi.
Cậu không ở lại ngủ mà lập tức trở về phủ đệ của mình, bắt đầu suy tính, nghiền ngẫm kế hoạch.
Hôm sau, lần đầu tiên Lý Trùng Trùng dậy sớm, cậu vừa hát nghêu ngao vừa tắm tắm rửa rửa, cậu chỉ là một đứa nhỏ mới lớn, bất kể gặp phải đả kích gì, cậu cũng đều có thể nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ của một thiếu niên hoạt bát.
Thế nhưng cậu lại phải kết hôn với nhà vua, như vậy cậu sẽ phải đối xử tốt với anh ta, mặc dù anh ta chả phải người tốt lành gì.
Trùng Trùng chọn một bộ lễ phục màu trắng, soi gương, trong gương là đôi mắt thiếu niên to tròn, mập mạp, nhìn vào đúng là khiến người thương tiếc, nhìn cái mặt bánh bao của mình, cậu thở dài, nhéo nhéo hai má đầy thịt.
Nếu vị hôn phu của cậu mà có cái mặt trái xoan thế này, liệu trông anh ta có như người thiếu bị ngược không nhỉ?
Lên xe ngựa, chỉ một lát sau đã tới hoàng cung.
Bấy giờ, nhà vua cũng không để cậu phải đợi lâu, cậu vừa mới uống được một hớp hồng trà, nhà vua đã tới và tất nhiên là anh ta vẫn bọc kín cơ thể giống y chang cái bánh chưng hôm trước.
“Đã nghĩ xong chưa?” Vừa vào cửa, nhà vua đã hỏi ngay.
Lý Trùng Trùng cũng không vội, cho dù không bao lâu nữa cậu sẽ là người đàn ông của nhà vua nhưng lễ nghi quân thần cậu vẫn phải làm cho trọn, vì thế, Trùng Trùng cởi mũ, nửa quỳ xuống, hành lễ.
“Bệ hạ, tôi cảm thấy, tốt nhất là ngài nên suy nghĩ cho thật kỹ, dù gì thì đây cũng là chuyện cả một đời!” Lý Trùng Trùng dựng thẳng sống lưng lên, cố ra vẻ chững chạc.
“…” Nhà vua chẳng thèm để ý tới lời cậu nói.
Nhưng trong mắt Trùng Trùng, nhà vua đang do dự, thật ra thì Trùng Trùng cũng không biết, nhà vua tuyệt đối không làm chuyện gì mà ngài chưa nắm chắc trong tay.
“Ngài không nói câu nào, vậy tôi xem như ngài đã đồng ý rồi nha!” Trùng Trùng cảm thấy ấm ức, rõ ràng cậu mới là người bị cầu hôn, nhưng nghe cho kỹ, chẳng khác nào cậu đang nịnh bợ, lấy lòng đối phương vậy.
“Tuần sau kết hôn, cậu về chuẩn bị chút đi!” Nhà vua nói xong, thấy không còn gì nữa, chuẩn bị đi khỏi.
Cũng chẳng biết Lý Trùng Trùng lấy đâu ra được lá gan thật to, cậu vội vàng ngăn lại, túm chặt góc áo nhà vua, đôi mắt lóe ra ánh sáng khác thường.
Cơ thể nhà vua giật giật mấy cái, dường như rất không thích người lạ chạm vào mình. Ngài dằn xuống cơn giận, bảo: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi… Tôi…” Bị giọng điệu chán ghét của nhà vua dọa sợ, Lý Trùng Trùng bẻ bẻ ngón tay, đỏ mặt, nói ra suy nghĩ của mình, “Người ta đều yêu đương trước, sau đó mới kết hôn, hay là vầy đi, chúng ta cũng thử yêu đương trước nha?”
“…”
“Ba tôi thường nói, hôn nhân mà không có tình yêu làm nền tảng sẽ không được vững chắc, cho nên tôi nghĩ, chúng ta nên bồi dưỡng một chút tình cảm mới được!” Thấy đối phương không nói gì, Lý Trùng Trùng hồi hộp.
“…”
“Thật ra, nếu ngài không muốn thì thôi, tôi…” Thấy nhà vua vẫn trầm mặc như thế, Lý Trùng Trùng thật muốn tự cho mình hai bạt tai, tất cả đều do cái mồm bậy bạ của cậu cả.
“Cậu muốn thế nào thì cứ làm thế ấy đi!” Nhà vua suy tư một lát, cảm thấy Trùng Trùng nói cũng có lý lắm, vì thế đã gật đầu, đồng ý.
“Hả?” Lý Trùng Trùng mở to mắt, bệ hạ vậy mà lại đồng ý với cậu…
“Cậu cứ sắp xếp là được rồi, lúc nào tôi cũng có thời gian cả!” Nói xong, nhà vua phất tay áo bỏ đi.
Nhìn theo cái bóng màu đen đi ngày một xa, Lý Trùng Trùng bỗng nhớ tới nhiều năm trước đây, vào cái lần đầu tiên mà cậu nhìn thấy bệ hạ.
Lúc ấy, cậu vừa mới tiến hóa thành hình người, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vì chuyện của Lý Thần, cậu đành phải chạy vào hoàng cung cầu cứu với nhà vua.
Khi đó, ngài đã nói với cậu: “Muốn tôi giúp cậu, cũng được, nhưng, coi như cậu nợ tôi một việc!”
Khi ấy Lý Trùng Trùng còn nhỏ, không biết nhà vua là một người thứ gì cũng không thiếu, lại thấy bệ hạ nói sẽ giúp mình, cho nên cậu đã vội vàng gật đầu, đồng ý ngay: “Bệ hạ muốn tôi làm gì tôi đều chấp nhận cả!”
Con người đen thùi ấy ngây ra một lúc, sau đó thốt ra một câu lạnh như băng: “Làm chuyện gì thì tôi vẫn chưa nghĩ ra, chờ đến khi tôi nghĩ xong, tôi sẽ cho cậu biết!”
Lúc ấy Lý Trùng Trùng rất vui, một lời của nhà vua như một gói vàng, khi cậu về tới nhà, Lý Thần đã tốt lên hẳn, cũng vì quá vui, cho nên cậu đã quên bẵng cái ước định ấy.
Như vậy, kết hôn với nhà vua, có phải là đã trả lại món nợ ân tình đó không?
Sáng sớm hôm sau, Trùng Trùng thức dậy, sửa soạn. Lúc chọn quần áo, cậu do dự một chốc, cuối cùng cậu vẫn chọn màu trắng, ba cậu từng nói, nếu hai người mặc quần áo cũng một màu, đấy chính là đồ tình nhân.
Bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, cho nên, trước hết họ phải tập nói chuyện yêu đương để gia tăng cảm tình, việc này rất quan trọng đó nha.
Mang chiếc mũ cao, Lý Trùng Trùng cầm lấy chiếc gậy ba-toong đi ra ngoài.
Lúc đi, cậu lại ủ rũ. Vì nhà vua hay mặc áo choàng đen, hơn nữa cũng cực kỳ giấu giếm diện mạo của ngài, dường như là không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ của ngài cho lắm, nếu vậy, cậu mặc bộ đồ trắng toát thế này, liệu có xem là đồ tình nhân được không nhỉ?
Nghĩ tới đó, Trùng Trùng cảm thấy mệt mỏi.
Tới hoàng cung, cậu vẫn ngồi chờ nhà vua như trước, Trùng Trùng ngẫm, dù sao thì mình cũng là chồng của người ta rồi, chịu khó ngồi chờ bạn đời tương lai của mình một chút cũng chẳng là gì.
Chờ cho đến khi nhà vua xuất hiện, Lý Trùng Trùng thật muốn quỳ xuống lạy trời lạy phật, cậu bực bội, há mồm oán trách, “Bệ hạ, tôi đã đợi ngài ba tiếng đồng hồ rồi đó!”
Nhà vua ngẩn người một lát, kế đó tháo chiếc khăn che mặt của mình, ngồi xuống đối diện với Lý Trùng Trùng, “Tôi đang bận quốc sự, cậu chờ lâu rồi à? Nếu chờ không được, cậu có thể về trước!”
Lý Trùng Trùng bĩu môi, không thèm nói gì.
Khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của nhà vua vẫn cứ như thế không thay đổi gì, làm hại Lý Trùng Trùng không biết nên nói thế nào để bầu không khí không trở nên tẻ nhạt, aizz, làm người đàn ông của nhà vua đúng là một chuyện khổ cực nha.
“Cậu giận à?” Nhà vua thấy Lý Trùng Trùng bĩu môi, phá lệ hỏi một câu.
Lý Trùng Trùng trừng mắt, oán giận, “Ngài cũng còn biết nha!”
Hai má hơi đỏ ửng, hơn nữa lúc thốt câu ấy ra, miệng cậu hơi cong cong, ra dáng như đang làm nũng, khiến nhà vua ngây ra, không biết nên nói gì cho phải.
Y là vua, cậu bé này không nên nói chuyện với y bằng giọng điệu đó chứ, không thể trách y, không thể oán y, tóm lại, là không thể…
Thấy nhà vua chẳng những không nói câu nào, mà cái mặt thậm chí còn đang bắt đầu nhăn nhó, Lý Trùng Trùng theo phản xạ tự nhiên rụt xuống, khẽ lẩm bẩm, “Giờ chúng ta đang là người yêu, chẳng lẽ làm nũng với người yêu mình một chút cũng không được sao?”
“…” Nhà vua vẫn đen mặt như trước.
“Thật ra thì bệ hạ cũng có thể làm nũng với tôi nha, không phải chúng ta là bạn đời hay sao? Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau về mọi thứ, giờ chỉ cần tưởng tượng thôi tôi đã thấy tuyệt đẹp rồi!” Lý Trùng Trùng bắt đầu ảo tưởng tương lai của mình.
Nhà vua vẫn không nói gì, nhưng nếu như nhìn kỹ, ta có thể thấy khóe mắt hẹp dài của bệ hạ đang giật giật…
“Bệ hạ, ngài xem, hôm nay tôi mặc đồ trắng đó, ba ba tôi nói, đây gọi là đồ tình nhân, đợi tới lúc chúng ta ra ngoài dạo phố, ngài nhớ lột bỏ cái áo choàng đen thủi đen thui này ra nha!” Giờ Lý Trùng Trùng đã hoàn toàn xem mình là người tình của nhà vua, tất nhiên lúc nói chuyện cũng to gan hơn nhiều.
Khóe miệng nhà vua giật mấy cái, áo choàng đen của y thì sao vậy? Nó được làm từ loại sợi quý hiếm, chỉ có hoàng đế mới được dùng, đến ngay cả các quý tộc cũng còn chưa có cửa mơ tới nữa đấy.
Nói huyên thuyên một hồi, Lý Trùng Trùng mới phát hiện là nhà vua vẫn chưa nói câu nào, cậu mắc cỡ, đỏ mặt, cười nói: “Bệ hạ, chúng ta đi hẹn hò nha!”
Dù nhà vua chẳng muốn cho mấy, nhưng ngài vẫn đứng dậy, kế đó, che mặt lại.
Sóng vai đi cạnh nhà vua, Lý Trùng Trùng cười rất vui vẻ, chuyện gì cũng có cách giải quyết, đấy là câu mà ba cậu vẫn thường hay dạy cậu, cho nên, tuy cậu rất không muốn gả cho ngài, nhưng cậu lại chẳng thể cự tuyệt, nếu như phải khóc sướt mướt đòi chết đòi sống, chi bằng cố gắng thích ứng cho tốt cuộc hôn nhân bị bức ép này, sống hòa đồng với nhà vua còn khỏe hơn.
Cảm giác tay mình bị nắm chặt, nhà vua nghi hoặc, quay đầu qua, thấy Trùng Trùng đỏ mặt, nói khẽ, “Bệ hạ, tôi tên Lý Trùng Trùng, đó là cái tên mà người máy ba ba đặt cho tôi, còn Zosya là tên ba ruột tôi đặt, ngài muốn gọi tôi thế nào cũng được!” Hít sâu một hơi, Lý Trùng Trùng lại nói: “Bệ hạ, sau này chúng ta là bạn đời của nhau, như vậy, ngài có thể nói cho tôi biết tên của ngài được không? Tôi không muốn cứ gọi ngài là bệ hạ như thế mãi, nghe kỳ quá!”
Tất nhiên, Lý Trùng Trùng không hề biết vẻ mặt sau cái lớp khăn che của nhà vua ấy là như thế nào, nhưng có lẽ là cũng có chút biến đổi gì đó, thế là cậu lại giương đôi mắt đầy hy vọng lên, như muốn xuyên thủng lớp vải đen ấy nhìn thấy ánh mắt của đối phương…
“Bảo tôi Alphonse là được!” Ngay khi Lý Trùng Trùng sắp hết hy vọng, nhà vua bỏ lại câu ấy, một mình đi thẳng về phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]