Nạp Lan Hồng Diệp nghe được tin Viên Thế Lan tự vẫn thì trầm mặc hồi lâu. Văn Viện dẫn bọn cung nhân lùi xuống, trả lại vẻ tĩnh lặng cho tẩm điện.
Nạp Lan Hồng Diệp nhớ đến lần cuối cùng nhìn thấy cô gái lạnh lùng như băng tuyết kia, trên đầu được băng kín mít, tuy không nhìn thấy vết thương nhưng qua vết máu thấm qua tầng băng dày vẫn có thể tưởng tượng được là nghiêm trọng đến cỡ nào.
Viên Thế Lan bình thản nhìn Nạp Lan Hồng Diệp, nói bằng ngữ khí nhẹ bẫng như sương: “Không phải là ta thì cũng tuyệt đối không phải là ngươi.”
Nạp Lan Hồng Diệp nở nụ cười lãnh đạm, thật ra thì với thân phận hoàng hậu, nàng không nên đi gặp một phi tử đã bị đày đến lãnh cung, nhưng đã quyết định đến đây thì tất nhiên sẽ không để bản thân bị khích tướng bởi mấy lời này. Nàng lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, hỏi một câu vẫn luôn cất giấu tận đáy lòng: “Tuy không phải là ngươi nhưng ngươi hà tất phải làm như vậy. Chẳng lẽ ngươi không biết trên dưới hậu cung này đều mong chờ ngươi có ngày này sao?”
“Ai rảnh rỗi tranh đấu với lũ đàn bà ăn không ngồi rồi đó chứ?” Viên Thế Lan lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng có vết dao cứa nhìn vô cùng đáng sợ, “Ta chỉ không muốn lãng phí thời gian với một nam nhân vô tâm.”
Nạp Lan Hồng Diệp hỏi tiếp: “Vậy ngươi đối với hoàng thượng thì sao? Ngươi cũng vô tâm với hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106343/quyen-5-chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.