Sở Kiều chưa bao giờ nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ngủ nhiều như vậy, ở Thương Châu vừa lên thuyền thì hắn liền ngủ suốt một ngày một đêm, nàng vào phòng cũng không biết. Nguyệt Thất nói, từ lúc rời khỏi thành Chân Hoàng đến giờ, hắn chưa ngủ trọn đêm nào, đến Hiền Dương chuyển sang đi đường bộ thậm chí còn không chợp mắt, nên hiện giờ có lẽ đã mệt mỏi đến cùng cực.
Thêm vào đó, dường như thân thể Gia Cát Nguyệt cũng không được tốt lắm, đi đường mấy ngày, nàng từng tìm được ít thuốc viên đen thui trong phòng riêng của hắn, cầm ra ngoài hỏi Nguyệt Thất thì cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa. Đi hỏi Đa Cát có chút hiểu biết về dược liệu thì lại nghe cậu đoán là do Gia Cát Nguyệt vất vả quá độ, máu huyết thiếu hụt, hàn khí xâm nhập.
Vất vả quá độ, hàn khí xâm nhập…
Sở Kiều ngồi trên chiếc ghế ở cạnh cửa sổ suy tư. Con thuyền này được đóng rất chắc, thời tiết lại đẹp nên lướt đi rất êm. Có đóng cửa sổ lại thì vẫn có thể qua khe cửa nhìn thấy trời trong nước xanh lướt qua bên ngoài.
Nàng chợt nhớ đến đoạn thời gian bị Triệu Thuần truy đuổi phải chạy đến Biện Đường, nàng và Lương mọt sách bị người Chiêm gia mua về làm nô lệ. Lúc đó nàng đang bị thương, Lương mọt sách chạy ra ngoài lấy cơm cho nàng nên trong khoang thuyền thường xuyên chỉ có một mình nàng, ngày ngày xuyên qua khung cửa sổ duy nhất nhìn phong cảnh bên ngoài. Có một hôm trời mưa rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106313/quyen-5-chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.