Thời gian trôi qua lặng lẽ tựa như bị ai âm thầm trộm đi.
Lúc không có người, Sở Kiều thỉnh thoảng sẽ thất thần cả buổi, lẳng lặng nhìn mặt trời mọc lên ở hướng Đông rồi lặn về phía Tây, màn đêm buông xuống, năm mới đến rồi lại đi, thời gian như dòng nước lặng lẽ chảy qua kẽ tay, làm thế nào cũng không níu giữ được.
Mọi kích động ban đầu dần qua đi, cuộc sống lại bắt đầu trở về quỹ đạo cũ, trên bầu trời bao la, đàn chim sải cánh bay về phương Bắc. Nàng thầm nghĩ, bọn chúng có lẽ là đang bay về nhà.
Sở Kiều đã chuyển vào ở trong biệt viện của Gia Cát Nguyệt, cũng chẳng với nguyên cớ hay lý do gì, Gia Cát Nguyệt chỉ hỏi nàng có muốn cùng hắn đón năm mới không, nàng suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý.
Lễ mừng năm mới của bọn họ thật sự rất đơn giản.
Không có ca múa cung đình xa hoa, không nhiều lời chúc tụng sáo rỗng, cũng không cẩm tú mỹ thực, nhưng lại mang cảm giác yên bình hiếm có, vô cùng an nhiên tự tại.
Mấy ngày qua Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt đã đi rất nhiều nơi, len lỏi qua từng con hẻm vắng, băng qua ngôi miếu cổ xưa, ăn hàng ngoài đường, chen chúc tham dự hội miếu, cùng nhau ngắm pháo hoa giao thừa rất lâu…
Tiếng pháo trúc đì đùng kia vẫn giòn giã tựa như hai năm trước, nàng đứng giữa con đường đầy bóng người, sáng rực đèn hoa đăng.
Sở Kiều tận hưởng cảm giác vui vẻ đã lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106286/quyen-5-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.