Sở Kiều bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa ồn ào tựa sấm, nhanh như vũ bão.
Ba ngày không có gì bỏ bụng ngoại trừ nước tuyết cộng thêm cái lạnh cắt da cắt thịt, Sở Kiều hiện tại đã như nỏ mất đà. Nàng cầm lấy đao lao ra khỏi doanh trướng, bên ngoài sáng rực ánh đuốc, trước mặt là vó ngựa cuồn cuộn như xới tung cả một vùng, tiếng huyên náo vang bên tai không ngừng.
Nàng nghe được có người gọi to tên mình, quay đầu lại thì thấy Hạ Tiêu hai mắt đỏ ngầu, môi đang mấp máy nói gì đó. Thân thể Hạ Tiêu đầy máu, không rõ là máu của hắn hay của người đang đuổi giết hắn.
Sở Kiều cảm thấy đầu kêu *ong ong* không ngừng, không rõ bản thân đang nghĩ gì, muốn cố nghe xem Hạ Tiêu nói gì nhưng làm thế nào cũng nghe không hiểu…
Đây đã là lần thứ tư Triệu Dương tập kích doanh trại. Đại Hạ dường như cũng đã không còn kiên nhẫn, bên tai đều là tiếng chém giết, hộ vệ bên cạnh nàng lần lượt ngã xuống. Càng ngày càng có nhiều kẻ xông về phía này, ào ạt tựa thủy triều. Một hộ vệ lao đến chắn trước người Sở Kiều, tên nhọn xuyên qua đầu người đó rồi dừng lại trước mũi nàng, máu tươi nhỏ xuống từng giọt.
“Bảo vệ đại nhân!” Có ai đó cao giọng hô to, nhưng binh lính ở xa đã không đến kịp, khắp nơi đều là xác binh lính, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi trắng trời, Sở Kiều tự nhủ, đã không còn đường lui thì cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106272/quyen-5-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.