Tiếng gió rít như tiếng khóc thổn thức, tuyết bay mù mịt, màn đêm tối tăm khôn cùng, Tây Nam trấn phủ sứ tụ tập trước doanh trại, tiền phương thông báo xong thì cổng doanh trại từ từ được mở ra, nhìn như dã thú đang há cái miệng đỏ lòm chực nuốt mồi. Hạ Tiêu cưỡi ngựa đứng cạnh Sở Kiều, bên hông lăm lăm chiến đao, dưới trăng thi thoảng phản chiếu ánh sáng xanh biếc chói mắt.
“Đại nhân, bây giờ đến bẩm báo với điện hạ sao?” Hạ Tiêu thấp giọng hỏi.
Sở Kiều lẳng lặng lắc đầu, gió lạnh thổi tung vài sợi tóc lòa xòa trên trán nàng. Thiếu nữ khẽ nhướng mày, chăm chú nhìn doanh trại sáng rực ánh đuốc trước mặt, trầm giọng nói: “Không cần, chuyện phức tạp khó giải thích, không bằng cứ tiền trảm hậu tấu.”
Hạ Tiêu hơi do dự, cau mày nói: “Làm vậy liệu có khiến điện hạ tức giận hay không?”
“Không biết.” Sở Kiều lãnh đạm đáp: “Làm đã rồi tính sau.” Dứt lời nàng liền thúc ngựa đi trước.
Đám binh sĩ canh cổng đồng loạt quy củ hành lễ với nàng nhưng Sở Kiều giống như không nhìn thấy, lạnh lùng thúc ngựa tiến vào doanh trại, gần hai ngàn quân binh của Tây Nam trấn phủ sứ vừa tìm được đường sống từ trong chỗ chết đều bước đi theo, vó ngựa gõ rầm rộ hất tung bông tuyết lên cao, bay tán loạn.
Rất nhiều binh sĩ đang ngủ say bị đánh thức, tưởng có kẻ địch tập kích, tất cả đều vội vã mặc y phục rồi cầm vũ khí lao ra ngoài, vừa ra khỏi lều liền bị tuyết bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106242/quyen-4-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.