Đêm đã khuya, chim rừng xẹt qua ngọn cây, chân quắp chặt một mẩu thịt thối, xa xa vang vọng tiếng vó ngựa gõ lên mặt băng dày đóng lớp đã ngàn năm, âm thanh đều đặn nhưng chói tai như tiếng búa đập vào huyệt thái dương. Gió từ đằng xa thổi lại, mang theo không khí khô ráo và giá rét đến cực cùng. Thời tiết càng lúc càng lạnh, gió Bắc như mãnh hổ đã phát điên, suốt ngày gào rú không ngừng.
Sở Kiều ngồi trên lưng ngựa, rụt cổ vào phần lông dày viền quanh cổ áo, nhẹ liếm đôi môi khô nứt. Nàng đứng nhìn doanh trại thấp thoáng ánh đèn ở xa xa, không tiến thêm bước nào.
Không biết qua thêm bao lâu, cuối cùng Sở Kiều tung mình nhảy xuống, cảm nhận được da mặt đã lạnh cóng, nàng giơ tay chà xát một chút làm ấm rồi dỡ bao hành lý khỏi lưng ngựa, lấy đồ dùng cần thiết, sau đó bắt đầu gom củi nổi lửa.
Cùng lúc đó, bên trong doanh trại đông đúc cách đó không xa, khói bếp cũng bắt đầu bốc lên.
Rèm chủ trướng được đẩy nhẹ ra, A Tinh đầu đầy tuyết bước vào, nhìn thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi đang đứng cạnh Yến Tuân nhỏ giọng hồi báo gì đó thì sắc mặt nhất thời lộ vẻ khó chịu.
Yến Tuân thoáng liếc nhìn A Tinh, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, nhìn không rõ tâm tình, hắn vẫn lẳng lặng chăm chú lắng nghe người nọ nói, thỉnh thoảng còn gật đầu.
A Tinh lúng túng đứng ở cửa, mặt hơi hồng hồng, hồi lâu sau mới rốt cuộc cố ý ho khan một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106240/quyen-4-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.