Chương trước
Chương sau
Phủ Gia Cát tuy gọi là phủ nhưng kỳ thực là một trang viên khổng lồ với chu vi hơn mười dặm. Người đời đều biết Gia Cát gia phú quý, song chẳng ai tận mắt đo đếm mà cũng không cách nào tưởng tượng được là giàu sang đến mức nào. Vàng bạc, châu ngọc, lụa là, cửa hàng chỉ là lời đồn thổi trong miệng thế gian mà thôi, một gia tộc cha truyền con nối đứng vững suốt ba trăm năm sẽ không dùng phương thức của bọn giàu xổi như vậy để biểu thị sự giàu sang của mình.

Đi một vòng bên trong phủ Gia Cát, khắp tầm mắt đều là cảnh trí bình thường, không có hồ rượu nguyên chất hay rừng cò bay thẳng cánh, cũng không có vách tường bằng bạch ngọc nạm vàng. Song, khách nhân đi lại trong phủ đều không thể không cẩn thận, bởi vì tùy tiện đi vài bước cũng có thể giẫm phải một khối đá. Mà mấy khối đá kia đều là tinh thạch được lấy ra từ miệng núi lửa ngàn năm, cho dù bên ngoài trời đông gió tuyết mù mịt mạnh đến đâu thì những khối tinh thạch này đều luôn ấm áp. Rải loại đá này trong sân, tuyết rơi xuống cũng tự tan thành nước, không cần quét dọn.

Trân phẩm quý hiếm như vậy nhưng lại chỉ là đá lót sân trong phủ Gia Cát.

Tiểu Hồng năm nay mới mười ba, bởi vì còn nhỏ nên chỉ được giao nhiệm vụ tưới nước quét dọn trong vườn hoa. Hôm nay trong phủ có khách, người hầu không đủ nên cả cô bé cũng bị gọi lên thượng viện. Đại nha hoàn Hoàn Nhi trong Thanh Sơn viện chỉ huy một đám tiểu nha hoàn bận rộn quét dọn, mãi đến gần trưa thì khách khứa lục đục kéo đến.

Từ xa nhìn lại, phủ Gia Cát mái ngói cong cong, tường đỏ ngói xanh, lầu các đan xen khéo léo, tuyết rơi lất phất, không gian nhìn vô cùng nên thơ.

Hôm nay trong phủ mở tiệc họp mặt cho các tiểu thư thế gia trong thành, do Tam tiểu thư của đại phòng Gia Cát gia làm chủ. Tiểu thư của phủ Nhạc Hình tướng quân, tiểu thư của phủ Mông Điền tướng quân, thiên kim của Lại bộ thượng thư Vi đại nhân, biểu tiểu thư ở phủ Lĩnh Nam Mộc, tiểu thư của Ngụy phiệt và Đại tiểu thư của thương gia Đông Nhạc đều đến tham dự. Nghe nói, cả cháu gái của Cảnh quận vương cũng đến, quả thực là trăm hoa đua nở.

Sáng sớm phủ Gia Cát đã giăng đèn kết hoa xong xuôi, vừa trang nhã vừa long trọng mà không hề có chút xa hoa thô tục, Đại phu nhân cùng mấy tiểu thư Gia Cát gia đứng ra chủ trì buổi tiệc. Tiểu Hồng vinh hạnh được giao cho nhiệm vụ dẫn khách đến Đình Hương quán, nơi sẽ diễn ra buổi tiệc. Chỉ một chốc sau, tiểu thư các phủ đều đã đến đông đủ, thật sự là trăm hoa đua sắc, chúng tiểu thư líu ríu chào hỏi nhau khiến người xem hoa cả mắt.

Những thiên kim tiểu thư này tụ tập chỉ đơn giản là để cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, thêu thùa thưởng hoa giết thời gian mà thôi. Gia Cát gia biết hưởng thụ, tuy đang vào đông mà vẫn có thể chăm sóc làm cho trong vườn nở rất nhiều loại hoa trái mùa, xuân lan thu cúc nở chung nhìn vô cùng thi vị. Chăm sóc những cây hoa này là nhiệm vụ thường ngày của Tiểu Hồng, cho nên bây giờ cô bé nghiễm nhiên trở thành người hướng dẫn khách thăm vườn.

Một tiểu thư khoảng mười tám chỉ vào một chậu cúc li ti trắng vàng xen kẽ, hứng thú hỏi: “Đây là hoa gì?”

Tiểu Hồng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Thưa tiểu thư, hoa này tên là Sở yêu.”

“Sở yêu*?” Tiểu thư phủ Nhạc Hình tướng quân là Nhạc Uyển Di đặt tách trà xuống, ngước lên hỏi: “Sao lại đặt cái tên như vậy?”

Tiểu Hồng tuổi còn nhỏ nhưng tính tình hoạt bát, nghe hỏi thì hăng hái giới thiệu: “Chậu địa cúc này là do thiếu gia chúng nô tỳ đích thân mang về trồng, tưới bằng nước tinh khiết lấy từ trên núi, dùng xác lá tùng trên núi Bạch Hoa vun bón, khi nở có ba màu sắc khác nhau, thời tiết thích hợp thì có thể nở được đến năm màu. Thiếu gia nói bổn thổ của loại hoa này nhiều gò đất lại lắm sông suối uốn lượn, giống như đường cong của thiếu nữ. Hoa này lại có thân mảnh mảnh mềm mại cho nên thiếu gia mới lấy hai chữ Sở yêu trong ‘Hoàn hoàn nhất niễu sở cung yêu’ đặt tên cho nó*.”

*Trích trong bài từ ‘Nhất Tiễn Mai’ của Thái Thân, cụm từ này thường được dùng chỉ người con gái lưng ong uyển chuyển, mềm mại. Chữ Sở trong hai chữ này cũng là chữ ‘Sở’ trong tên ‘Sở Kiều’.

“Thiếu gia của các ngươi thật có nhã hứng, chỉ một chậu cúc thôi mà cũng có cái tên tao nhã như vậy.” Nhạc Uyển Di mỉm cười nói, giọng nói dịu dàng như nước, không hổ danh xưng ‘Thư Uyển’ mà người kinh thành đặt cho.

Tiểu thư Ngụy phiệt là Ngụy Thiên Thiên nhón một hạt dưa, chu đôi môi đỏ tươi, yêu kiều quay đầu lại nói: “Quý phủ các ngươi nhiều thiếu gia như vậy, người trong lời ngươi nói là ai mới được chứ?”

Tiểu Hồng thành thực trả lời: “Thưa, dĩ nhiên là Tứ thiếu gia. Trong phủ, ngoại trừ Tứ thiếu gia thì không vị thiếu gia nào thích hoa cỏ cả.”

Chúng tiểu thư nghe nói thì đều lộ sắc mặt khác nhau. Nhạc Uyển Di chớp chớp mắt, đưa tay chạm nhẹ lên chậu Sở yêu, im lặng không nói. Ngụy Thiên Thiên thì khinh thường hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục cắn hạt dưa.

Tiểu thư Mông gia năm nay mới mười lăm tuổi, nàng xuất thân từ gia tộc võ tướng nên vô cùng hiếu động, nghe nói cũng tò tò chạy tới, hớn hở chỉ vào một chậu bạch lan, cười hỏi: “Vậy còn chậu này? Tên là gì?”

Tiểu Hồng thấy sắc mặt của Ngụy tiểu thư không được tốt lắm thì hơi sợ sệt, nhỏ giọng đáp: “Chậu hoa này gọi là Ngọc quỳnh.”

Mông tiểu thư bĩu môi, hỏi lại: “Cầu nghèo*?”

*Trong tiếng Trung, hai chữ ‘ngọc quỳnh’ và ‘cầu nghèo’ phát âm giống nhau, đều là ‘yu qiong’.

Tiểu Hồng lắc đầu, “Hà xử ngọc tiêu thiên tự thủy, quỳnh hoa nhất dạ bạch như băng, bạch lan sản tự thiên thủy, diệp tử hạ thanh mộ bạch*. Hoa này sinh trưởng ở Đại Hạ, một năm thì hết năm sáu tháng đã nở trắng cành, đẹp như một thanh ngọc vậy, không phải sao?”

*Trích bài thơ Hạnh Hoa Thiên Ảnh của tác giả Khương Quỳ.

“Thật là một nha đầu lanh lợi.” Thiên kim của Vi đại nhân cười nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã có chút chữ nghĩa bỏ túi.”

Tiểu Hồng lễ phép đáp: “Nô tỳ cũng không biết mấy, chăm vườn hoa một thời gian, nghe thiếu gia nói mấy lần nên mới nhớ được.”

Mông tiểu thư càng thêm hào hứng, mặt đỏ hồng tìm kiếm thêm mấy loài hoa lạ, đột nhiên nhìn thấy một chậu, vội vàng hỏi: “Còn chậu này?”

Đó là một chậu trúc cảnh thật to, cành lá xanh mướt. Trong chậu còn trồng chung một gốc dây leo bò lên quấn quanh thân trúc, nhưng càng lên cao dây leo lại rời bỏ ký chủ mà quấn sang một khóm hoàng thiền* mọc cao hơn, cuối cùng ở đầu ngọn dây leo nở một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi, tỏa hương bốn phía, vô cùng xinh đẹp.

*Hoa hoàng thiền

Tiểu Hồng hơi sửng sờ, không ngờ cái chậu này cũng được đưa đến đây, khẽ cắn môi rồi nhẹ giọng nói: “Thưa Mông tiểu thư… chậu này là Tiêu lang.”

“Tiêu lang?” Mông tiểu thư chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nghi ngờ hỏi lại: “Một chậu hoa thôi mà, sao lại có tên như người vậy?”

Nhạc tiểu như khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Vào cửa vương hầu sâu tựa bể, Tiêu lang đành hóa khách qua đường.*”

*Trích bài Tặng tỳ (贈婢) của Thôi Giao. Sách ‘Văn khê hữu nghị’ của Phạm Thư (cuối Đường) có ghi câu chuyện thời Nguyên Hoà (Đường Hiến Tông) có chàng tú tài tên là Thôi Giao 崔郊, cô của Thôi Giao có người tỳ nữ rất đẹp. Thôi Giao và người tỳ nữ có tình ý; sau nàng bị bán cho một ông quan tên là Vu Địch. Thôi Giao nhớ nàng khôn nguôi. Một lần nhân tiết hàn thực, người tỳ nữ đi ra, tình cờ gặp Thôi Giao. Thôi Giao xúc cảm làm bài thơ “Tặng tỳ” này. Sau, Vu Địch đọc được bài thơ, liền cho phép Thôi Giao lấy người tỳ nữ ấy. Câu chuyện của họ trở thành một giai thoại trên thi đàn đương thời.

Nhạc Uyển Di nói xong, tất cả đều sửng sốt, quay sang nhìn lại thì thấy chậu trúc cảnh kia dẫu đẹp nhưng lại có phần tiêu điều, bụi dây leo xinh xắn kia tuy lớn lên từ gốc trúc, cuối cùng lại nở hoa trên cành lá của khóm hoàng thiền.

Tam tiểu thư Gia Cát gia lập tức nhướng mày, vội vàng nói: “Chậu trúc này đã có từ hơn mười năm trước, chẳng rõ là hạ nhân nào hồ đồ mang nó đến đây, khiến chư vị chê cười rồi.”

Cảnh Yến Nghi từ nãy vẫn không nói gì, bây giờ lại mỉm cười, lên tiếng: “Mười năm trước không phải là thời điểm biểu tiểu thư của quý phủ xuất giá sao? Gia Cát tứ thiếu gia giữa đường cản hỉ kiệu nhưng lại không thành, sau khi thành niên thì lập tức dấn thân vào quân ngũ. Khi ấy chủ đề này còn lan khắp kinh thành.”

Mông tiểu thư quay sang hỏi: “Yến Nghi tỷ tỷ, ai cản hỉ kiệu, sao ta không biết?”

Cảnh Yến Nghi là muội muội ruột của Cảnh tiểu vương gia – Cảnh Hàm, năm nay mười chín tuổi, lần này nàng vào kinh là để chờ được chỉ hôn. Cảnh Yến Nghi nghe Mông tiểu thư hỏi thì bẹo má nàng, cười nói: “Khi đó muội còn nhỏ xíu, dĩ nhiên không biết.”

Cho dù chúng tiểu thư không tận mắt chứng kiến thì cũng từng nghe qua giai thoại của cuộc tình này. Năm đó, Tứ thiếu gia Gia Cát gia dẫn người ngăn cản hỉ kiệu của Tô Loan Loan gả vào Hách Liên gia, đánh cho Hách Liên Minh khi ấy quyền to thế cao một trận bầm dập, nếu không bị Tô Loan Loan tức giận mắng mỏ thì suýt nữa đã gây ra đại họa. Hậu quả là hắn bị phạt trục xuất khỏi Thượng Võ Đường hết nửa năm, sau khi dấn thân vào binh nghiệp, nếu không vì dầm thân trong đầm lầy ở Vu Đông rồi ngã bệnh nặng, hắn cũng sẽ không trở về phủ.

Giọng nói từ tốn êm ái của Cảnh Yến Nghi vang ở bên tai, chuyện cũ như sương khói lãng đãng trong không gian.

Mông tiểu thư say mê lắng nghe, cuối cùng mơ màng nói: “Đáng tiếc là không được tận mắt nhìn một màn đó, cô gái tên Tô Loan Loan kia nhất định là một mỹ nhân tuyệt thế.”

“Mỹ nhân gì chứ?” Ngụy Thiên Thiên khinh thường nói: “Hách Liên thị sụp đổ, nàng ta bây giờ chỉ là dân đen. Ngươi muốn gặp cũng có gì khó, có điều đừng gặp để rồi thất vọng thì hơn.”

Mông tiểu thư tựa như rất không hài lòng với mấy lời này, trợn mắt nhìn Ngụy Thiên Thiên một cái rồi nói: “Cô ghen tỵ với người ta thì có.”

“Ta ghen tỵ với nàng ta?” Ngụy Thiên Thiên nhăn mặt, lạnh lùng nói: “Một ả dân đen nghèo khổ may mắn được nhận nuôi trở thành tiểu thư thế gia, lẳng lơ quyến rũ người khác hòng trèo cao rốt cuộc lại công dã tràng. Nhắc tới người như vậy ta còn thấy mất thân phận. Huống chi cái cột nàng ta muốn trèo cao ta còn chưa thèm để vào mắt.”

“Không lọt nổi mắt xanh của cô?” Mông tiểu thư cúi đầu lầm bầm, “Không lọt nổi mắt xanh của cô thì hôm nay cô còn tới đây để làm gì?”

Nàng vừa dứt lời thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Một thân ảnh cao thon thẳng tắp như cây ngọc tiến đến, nam tử mặc trường sam rộng rãi trắng tinh, vạt áo thêu hoa văn thủy vân màu bạc, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm. Hắn chỉ đứng ở cửa thôi cũng đã khiến không gian như thêm rực rỡ sắc màu, khiến tất cả người ở đây trở nên ngây ngốc.

“Tứ ca, huynh đến rồi.” Tam tiểu thư đứng hàng thứ ba trong các tiểu thư Gia Cát gia, nhỏ hơn Gia Cát Nguyệt đến mấy tuổi. Nàng vừa thấy hắn liền vội vàng tiến lên, nói: “Phụ thân nói huynh sắp phải xuất chinh, hành tranh đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Gia Cát Nguyệt xoay một vòng trên người Gia Cát Tình, thản nhiên nói: “Muội tìm ta?”

Gia Cát Tình có hơi khẩn trương, Gia Cát Nguyệt từ trước đến nay vốn không thận cận với các huynh đệ tỷ muội khác, nàng cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại nàng lại không thể không ra vẻ thân thiết tiến lên, ôm khuỷu tay Gia Cát Nguyệt, cười nói: “Chỉ muốn giới thiệu vài mỹ nhân ngày thường khó gặp cho huynh biết thôi, các nàng đều là bằng hữu của Tình Nhi đấy.”

“Tình tỷ tỷ, muội đâu phải mỹ nhân.” Mông tiểu thư tươi cười tiến lên chắp tay thi lễ rồi nói: “Tình tỷ tỷ gọi huynh Tứ ca, vậy Tiếu Tiếu có thể cũng gọi huynh Tứ ca được không?”

Mặt thiếu nữ hơi ửng hồng, nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu. Chẳng ngờ Gia Cát Nguyệt cũng không thèm nhìn, mặt không đổi sắc chỉ hơi lui về phía sau một bước, thản nhiên đáp: “Chào Mông tiểu thư.”

Mông Tiếu Tiếu sửng sốt, nhất thời có hơi tủi thân, nhưng chỉ bặm môi chứ không biết làm gì khác.

Gia Cát Tình đang định lên tiếng thì Gia Cát Nguyệt đã nói: “Gia Cát Nguyệt không biết các vị tiểu thư đang ở đây, vô tình quấy rầy, thật thất lễ. Chư vị thong thả ngồi chơi, tại hạ xin cáo từ.” Dứt lời liền xoay người rời đi, để lại một đám tiểu thư đang trừng mắt nhìn theo, hồi lâu mới thôi thẫn thờ.

Đến đêm, Tiểu Hồng sắp xếp các chậu hoa vào nhà ấm xong thì đầu đã đầy mồ hôi, vừa mới đứng dậy quay đầu định ra ngoài thì nhìn thấy Gia Cát Nguyệt đang đứng sau lưng mình. Tiểu nha hoàn giật bắn mình, vội vàng nói: “Thỉnh an thiếu gia.”

Gia Cát Nguyệt cũng không nhìn đến cô bé một cái, trực tiếp đi tới chậu ‘Tiêu lang’ kia, giơ tay nhổ tận rễ gốc dây leo ra khỏi chậu rồi ném cả thân dây leo lên bụi hoàng thiền, chỉ để lại thân trúc cô đơn đứng một mình. Gió thổi qua, lá trúc nhè nhẹ đung đưa.

Sang hôm sau, nghe nói Thất hoàng tử Triệu Triệt đã rời kinh hành quân đến Nhạn Minh Quan. Gia Cát gia có trách nhiệm bàn bạc vấn đề chuẩn bị lương thảo binh khí với bộ lương thực và bộ binh, nên mỗi ngày Gia Cát Nguyệt đều phải chạy qua chạy lại giữa hai bộ, tối mịt mới trở về, sau khi trở về còn bận bịu công văn đến tận gần sáng mới có thể chợp mắt một chút. Cho nên mới mấy ngày mà hắn đã rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều.

Không đầy hai ngày sau, đầu tiên là phủ Vi đại nhân đưa đến một âu canh hạt sen trân châu, nghe nói là do Vi tiểu thư đích thân kỳ công nấu. Lúc tô canh kia được đưa đến Thanh Sơn viện thì Gia Cát Nguyệt vừa tỉnh dậy. Hoàn Nhi không tình nguyện mang món canh mà vị tiểu thư kia đích thân nấu vào phòng. Gia Cát Nguyệt nghe nha hoàn thông báo rành mạch xong liền phản ứng như bị đòi nợ, lập tức rửa mặt thay quần áo ăn chút đồ rồi đi ra cửa, chưa từng liếc nhìn tô canh trân châu kia một cái.

Ai ngờ, đó chỉ là mới bắt đầu. Sau hôm chư vị tiểu thư viếng thăm phủ Gia Cát, liên tiếp có đồ vật được chuyển vào phủ. Khăn tay, hà bao, chiết phiết (quạt),đều là vật nhỏ thường dùng bên người, ngay cả Ngụy tiểu thư ngoài mặt khinh khỉnh cũng đưa đồ tới. Và người từng bị Gia Cát Nguyệt làm mặt lơ là Mông tiểu thư là chấp nhất nhất, vật nàng đưa đến phủ Gia Cát là một thanh bảo kiếm hiếm thấy, nghe nói là trộm từ chỗ của gia gia mình – Mông Điền tướng quân, vì chuyện này mà suýt nữa bị đánh một trận.

Nói tóm lại, dần dần, ngay cả tiểu nha hoàn còn nhỏ như Tiểu Hồng cũng phát hiện, yến hội hôm đó kỳ thực chính là tổ chức cho Tứ thiếu gia coi mắt, thảo nào sắc mặt của thiếu gia lại khó coi như vậy.

Đám người Hoàn Nhi ngây người trong viện lâu như vậy rốt cuộc lại có chuyện cười nói cho qua mùa đông lạnh lẽo này, mỗi lần các thiên kim đưa đồ tới cửa thì lại thì thầm mấy câu đại loại như ‘si tâm vọng tưởng’. Nhưng Tiểu Hồng lại thầm nghĩ: Thật ra thì mấy tiểu thư này cũng không tệ, nhất là Nhạc tiểu thư và Cảnh quận chúa, cả tiểu thư Mông gia cũng rất đáng yêu. Chẳng qua, không biết thiếu gia rốt cuộc là thích dạng người gì.

Công văn của bộ lương thực rốt cuộc đã được thảo xong, ngày mốt Gia Cát Nguyệt sẽ phải hành quân đi phương Bắc. Thanh Sơn viện bận rộn hết nửa buổi sáng, Hoàn Nhi cùng các nha hoàn khác lúi húi sắp xếp hành trang, đã lược bỏ hết lần này đến lần khác mà vẫn chất đầy hai xe lớn.

Kết quả, Nguyệt Thất liếc nhìn một cái liền phất tay, nói: “Thiếu gia đã dặn, hành trang gọn nhẹ, mấy thứ này đều không cần mang theo.”

Hoàn Nhi tức tối đến mức nước mắt lưng tròng, ấm ức nói: “Phương Bắc lạnh như vậy thì sao có thể cái gì cũng không mang, nếu Tinh Nhi ở đây…”

Nói tới đây nàng liền im bặt, Tiểu Hồng còn thắc mắc nhưng thấy Nguyệt Thất lộ sắc mặt khó coi thì cũng không dám mở miệng hỏi. Sau khi đám nha hoàn đều tản ra thì cô bé mới kéo một nha hoàn vào viện sớm hơn mình ra sau cửa, hỏi: “Hỉ Nhi tỷ, Tinh Nhi là ai vậy?”

Thanh Hỉ lắc đầu, nói: “Không biết, có điều đã nghe Hoàn Nhi tỷ nhắc mấy lần rồi, hình như là nha hoàn trong viện trước kia, không rõ vì sao lại rời đi.”

“Ra vậy.” Tiểu Hồng gật đầu. Nha hoàn trong phủ Gia Cát rất nhiều, nha hoàn tên Tinh Nhi này chắc là người rất được sủng ái.

Tối hôm đó, Gia Cát Nguyệt trở lại phủ rất trễ nhưng vẫn bị lão gia gọi vào phòng nói chuyện, lúc trở về viện của mình thì đã là canh ba, đám hạ nhân gác cổng viện nhìn thấy hắn thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn Nhi vội vàng tiến lên giúp Gia Cát Nguyệt cởi áo choàng, ngửi được mùi rượu nồng nặc thì không khỏi có hơi sửng sốt. Gia Cát Nguyệt rất ít khi uống rượu, một khi uống thì chứng tỏ tâm trạng đang rất kém.

Hoàn Nhi cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, trở về phòng nghỉ ngơi nhé?”

Gia Cát Nguyệt không đáp mà chỉ trực tiếp đi vào nhà ấm trồng hoa. Đám hạ nhân không biết có nên đi theo không nên chụm lại thấp thỏm chờ bên ngoài. Hồi lâu sau cũng không thấy hắn có ý định đi ra, Hoàn Nhi cuối cùng mới nói: “Mọi người cứ trở về phòng riêng của mình đi, nhà ấm trồng hoa không phải là nơi ai cũng có thể vào. Tiểu Hồng, thiếu gia tối nay giao cho em chăm sóc.”

Tiểu Hồng đột nhiên cảm thấy vai gánh trách nhiệm nặng nề, trịnh trọng gật đầu tỏ ý đã rõ.

Gia Cát Nguyệt quả nhiên đã say mèm, nằm gục trên giường trúc trong nhà ấm. Tiểu Hồng sợ chủ nhân bị lạnh nên vội vàng chạy đến đắp cho hắn một tấm thảm, vừa đến gần thì nghe được mùi rượu rất nặng, thì ra thiếu gia uống rượu.

Tiểu nha hoàn ngồi một bên trên mặt đất, nhất thời có ngẩn người. Cô bé chưa từng nhìn thiếu gia ở khoảng cách gần như vậy. Ngày thường gặp thiếu gia đều luôn cúi đầu, thỉnh thoảng có lén ngẩng lên cũng chỉ dám nhìn bóng lưng mà thôi.

Thiếu gia thật là tuấn tú!

Tiểu nha hoàn chớp chớp mắt, thầm cảm thán. Thảo nào các tiểu thư kia bị thiếu gia làm mặt lạnh mà vẫn cất công theo đuổi.

Không giống với những công tử thiếu gia của các nhà khác, trên người Gia Cát Nguyệt không có vẻ xa hoa lãng phí mà con cháu gia tộc giàu có thường có, cũng không sự thô tục thất phu như quân nhân. Nam nhân này vừa có tài ăn nói của văn nhân vừa có sự sắc bén lạnh lùng của võ tướng. Hắn như được bao quanh bởi khí tức cao ngạo xa cách khiến người khác khó tiếp cận mà không phải là quý khí thế gia giống như Đại công tử hay Nhị công tử…

Tiểu Hồng tuy còn nhỏ nhưng cũng biết phân biệt khí chất chia làm mấy loại. Có người, khi thân phận địa vị lộ ra mới khiến người khác kính sợ cúi đầu. Nhưng có người, vừa mới sinh ra đã được người khác ngưỡng mộ.

Tiểu nha hoàn nhìn một lúc thì cơn buồn ngủ kéo tới, gục xuống thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi trời sáng, tai đột nhiên nghe được lên tiếng động, tiểu nha hoàn vốn ngủ không sâu lập tức đứng dậy, nhìn sang thì thấy Gia Cát Nguyệt ngồi trên giường trúc, mắt còn chưa mở ra, đang ngáp dài ngáp ngắn, bộ dạng như ngủ chưa đủ.

Tiểu Hồng có hơi sững sờ, mặt hồng hồng. Không ngờ thiếu gia cũng có một mặt như vậy, so với bình thường đúng là khác biệt rất lớn.

Gia Cát Nguyệt vừa ngáp vừa mơ màng nói: “Tinh Nhi, đi rót cho ta chén trà.”

“Dạ.” Tiểu Hồng vội vàng đáp một tiếng rồi chạy đi rót trà.

Gia Cát Nguyệt uống xong thì tựa như tỉnh táo hơn rất nhiều, đứng lên vươn vai một chút rồi mở cửa đi ra. Bên ngoài Hoàn Nhi và mấy nha hoàn khác đã chờ sẵn.

Tiểu Hồng ngơ ngẩn đứng ở cửa, đến lúc này mới chợt sửng sốt. Thiếu gia mới gọi mình là gì? Cô bé nghe không rõ, mà dường như ngay cả thiếu gia cũng không nhận ra.

Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, hôm nay thời tiết thật tốt.

Đại quản gia Chu Dư đứng trong sân, tươi cười đến mức mặt lộ đầy nếp nhăn. Chu Thành là cháu của Chu Dư đang khom lưng đứng bên cạnh, bộ dáng co rụt nhìn cũng giống như một lão già lưng khòm.

“Tứ thiếu gia, lão gia bảo nô tài tới hỏi xem ngài đã nghĩ kỹ chưa?”

Gia Cát Nguyệt rửa mặt sạch sẽ rồi ngồi xuống bàn ăn điểm tâm, cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp vừa húp canh vừa hỏi: “Đưa đây.”

Chu Dư vội vàng vui vẻ dâng một cái khay màu vàng lên, trong khay là bức họa cùng ngày sinh tháng đẻ của các tiểu thư thế gia.

Gia Gát Nguyệt cũng không buồn nhìn, tiện tay chọn lấy một bức ném vào ngực Chu Thành. Chu Thành vội vàng bắt lấy mở ra nhìn, cười nói: “Là con gái của Nhạc Hình tướng quân – Nhạc Uyển Di. Nô tài xin chúc mừng thiếu gia trước.”

Gia Cát Nguyệt cầm khăn lau miệng rồi đứng dậy, nói với Nguyệt Thất: “Đi bộ binh.”

Xế chiều hôm đó, Tứ thiếu gia Gia Cát gia lên đường đi Nhạn Minh Quan, sau lưng hắn là ba mươi vạn đấu lương thảo cung ứng cho đại quân của Triệu Triệt đã đến Nhạn Minh Quan từ trước.

Công tác chuẩn bị chiến tranh với Bắc Yến của Đại Hạ, khi ấy coi như đã hoàn thành hơn phân nửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.