Ban đêm lập thu hơi se lạnh, thân ảnh Lý Sách dần biến mất sau hàng lựu nở hoa đỏ thẫm, trên con đường lát đá xanh chỉ còn lưu lại mùi đỗ quyên thơm ngát cùng ánh trăng mênh mang. Hoa sen trong hồ nước trước cửa Mật Hà cư đã hoàn toàn tàn lụi, mặt hồ chỉ còn lơ thơ vài phiến lá cùng cỏ dại. Gió thu lướt qua mặt hồ khiến khuôn viên đình viện càng thêm thê lương.
Sở Kiều chậm rãi đi về phòng mình, gió thổi khiến mái tóc dài của nàng chập chờn như cánh bướm.
Diện tích của Mật Hà cư cực kỳ rộng lớn, tổng cộng có hơn ba mươi lầu gác cao thấp khác nhau, cây cỏ xen kẽ, bày trí vô cùng tinh xảo, có thể nhìn ra quang cảnh lúc cực thịnh sẽ như thế nào. Sở Kiều lẳng lặng sải bước trên con đường mòn vắng vẻ, thỉnh thoảng bị vài ngọn cây rũ xuống quét qua trán, đế giày thêu khá mỏng nên khi dẫm lên đá xanh lót đường, thấy hơi lành lạnh. Một cơn gió mang theo hương rượu nhàn nhạt thổi qua, Sở Kiều ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên nhánh cây ngô đồng bên cạnh tòa thủy các hai lầu có một nam tử mặc trường bào xanh nhạt đang lãnh đạm đứng đó, đầu hơi ngước, mắt hướng về khuê phòng của nàng ở phía đối diện.
“Là ai ở đó?” Âm thanh trong trẻo của thiếu nữ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, kinh động đến một đàn cò trắng trên hồ khiến chúng đập cánh bay tán loạn.
Nam nhân kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Sở Kiều nhìn rõ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106192/quyen-3-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.