Một hòn đá có thể kích thích ngàn tầng sóng, Sở Kiều thực hận không thể đập một cú lên đầu nam nhân này, nhưng vẫn phải lên tiếng khỏa lấp: “Không có gì, hắn nói hươu nói vượn đấy.”
Bị đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng chiếu đến, Lương Thiếu Khanh cũng không phải đồ ngốc, cũng biết mình lỡ miệng liền vội vàng che giấu, “Đúng, đúng, ta… ta nhất thời nói bậy. Xin thiếu chủ thứ tội.”
“Lớn mật! Các ngươi là nô bộc mà dám hồ ngôn loạn ngữ ở trước mặt chủ nhân, quả thực vô pháp vô thiên, không muốn sống nữa sao?” Người Chiêm gia còn chưa lên tiếng thì người sắp sửa nhậm chức quản gia tương lai của Chiêm phủ là Trần Song lại sốt ruột rống to, mặt đỏ phừng phừng, mắt đầy tia máu, tức giận có hơi quá mức.
“Chủ nhân đang nói chuyện sao lại có nô bộc dám chen mồm, càng ngày càng không có quy củ. Trần Song, mang hai kẻ này xuống đánh hai mươi hình côn, cho bọn chúng ghi nhớ thật lâu.” Đại tiểu thư Chiêm Tử Phương trầm giọng nói, đuôi mắt từ đầu đến cuối cũng không quét về phía hai người nhưng chân mày lại thoáng nhăn.
Hạ nhân hai bên nghe lệnh vừa tiến lên thì Chiêm Tử Du đột nhiên ho nhẹ một tiếng, âm thanh rất khẽ nhưng nhất thời khiến động tác của tất cả chững lại.
Nam nhân bình tĩnh xoay đầu lại, đưa ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua người Sở Kiều, ngay sau đó nói: “Bỏ đi, bọn họ vừa mới vào phủ, rất nhiều chuyện cũng cần thời gian để học, chuyện đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106126/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.