“A Sở.” Triệu Tung đưa cái hộp đến, nói: “Cái này cho cô.”
Sở Kiều sửng sốt, “Như thế sao được? Đồ quý trọng như vậy?”
“Ai nha, cô cứ cầm đi.” Triệu Tung không nói thêm, nhét cái hộp vài trong tay Sở Kiều, “Ta cầm cũng vô dụng, cô biết con người ta rồi đấy, đồ mới mẻ chơi một chút liền chán, đến lúc đó cũng sẽ cho người khác mà thôi, không bằng cho cô trước. Yến Tuân cũng là tên tim lạnh phổi lạnh, cô thân thể yếu đuối, trời lạnh như thế này còn phải bôn ba khắp nơi. Ta nghe nói cô mới vừa trở về từ phương Bắc, có phải không?”
“Ừ.” Sở Kiều gật đầu, nói: “Ta đi phía Bắc bàn một chút chuyện mua bán, là việc làm ăn nhỏ của Yến thế tử ở Bắc Yến.”
“Trong cung của ta có áo da đi tuyết vừa được đưa tới từ Tây Sắt Nga*, đặc biệt ấm áp, chờ ta trở về sẽ cho người mang đến cho cô, cơ nhớ phải thường xuyên khoác nó vào.”
*Tây Sắt Nga = nước Nga ngày nay
“Ừ.” Sở Kiều cười một tiếng, “Đạ tạ.”
“Thành giao, ta đi về trước đây.”
Sở Kiều sửng sốt, “Ngươi không tham gia trận săn sao?”
Triệu Tung lắc đầu, “Buổi săn đã kéo dài mấy ngày rồi, hôm nay là săn người, một đám người vây bắn mấy tiểu nô lệ, ta không có ham thích biến thái đó. Ta chính là tới tìm cô thôi, bây giờ tìm được rồi nên ta muốn đi về trước.”
Sở Kiều gật đầu, đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe được tiếng thái giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106048/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.