Mặt trời đã lên, ánh nắng từ trên cao len qua cửa số, chiếu sáng gian phòng bụi bặm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chuột chạy líu ríu, nữ hài im lặng ngồi tựa trên vách tường, hai mắt nhắm lại tựa hồ như đã ngủ, nhưng cánh tay sau lưng nàng vẫn chậm rãi di động, cầm lấy hòn đá nhỏ khẽ khàng mài trên mặt tường.
Mặt trời lên cao rồi lại hạ xuống, ồn ào náo động bên ngoài dần biến mất, thay vào đó là bóng đêm rét lạnh bao trùm đế đô phồn hoa. Ngục tốt tuần tra đi qua đi lại nhìn hai lần, hả miệng ngáp mấy cái rồi lui xuống. Dưới ánh trăng trong trẻo, chợt có tiếng *thịch*, một khối gạch lớn rơi vào trong bụi cỏ.
“Yến Tuân…”
Thanh âm yếu ớt chậm rãi vang lên, bên trong đại lao tĩnh mịch càng thêm thanh thúy, nữ hài đảo mắt nhìn sang phòng giam bên cạnh, chỉ thấy một thiếu niên khoác áo lông trắng ngồi tựa trên vách tường đối diện, chân gác trên một đống cỏ khô, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ.
“Yến Tuân.” Sở Kiều giảm thanh âm, cẩn thận gọi.
Hàng mi run run, thiếu niên mở mắt ra, khó nhọc nhìn một vòng, thấy ánh mắt trong suốt của nữ hài thì nhất thời mừng rỡ, cố gắng bò tới cửa, cười nói: “Nha đầu, muội thật thông minh.”
“Ngốc!” Sở Kiều vội vàng quát khẽ: “Nhỏ giọng một chút, chớ để bị nghe thấy!”
“Ừ.” Thiếu niên học bộ dáng của nàng nhìn một vòng, sau đó xoay đầy đầu lại tươi cười lộ hàm răng trắng noãn, “Nha đầu, muội đừng sợ, phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106027/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.