“Đại ca!” Ngụy Thư Diệp nhăn trán, hét lớn một tiếng, thúc ngựa tiến lên.
Chỉ nghe *vút* một tiếng, mũi tên mang hàn quang khiếp người xé gió lao đến, vô cùng tinh chuẩn cắm thẳng vào mắt trái, xuyên qua mắt phải con ngựa Ngụy Thư Diệp đang cưỡi, máu tươi cùng óc bắn tung tóe, chiến mã kêu thê lương một tiếng rồi ngã vật xuống. Ngụy Thư Diệp linh hoạt nhảy khỏi lưng ngựa, chật vật đáp xuống đất, đứng giữa không gian đầy gió tuyết.
Nữ hài tử nửa ngồi trên mặt đất, tay trái cầm đao kề trên cổ Ngụy Thư Du, tay phải nâng nỏ đặt trên xương bả vai, đầu nghiêng ra sau lưng dùng miệng lấy tên từ cái túi ở sau lưng, tuy chỉ dùng miệng và một tay nhưng tốc độ bắn tên vừa nhanh lại vừa chính xác. Nàng nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Ngụy Thư Diệp, chậm rãi nói: “Một mũi tên này chính là báo đáp sự giúp đỡ ở quảng trường Tử Vi ngày đó, mũi tiếp theo sẽ không chỉ nhằm ngựa mà bắn, ta khuyên ngươi không nên tiếp tục tiến đến nữa.”
Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người đều có chút sững sờ, toàn bộ tựa hồ như bị khí trời giá lạnh này đóng băng. Hơn một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ nhất thành Chân Hoàng, bốn vị vương tôn công tử thế gia cùng rất nhiều tướng lãnh ưu tú của Điểm Tướng đường đều không khỏi cau mày nhìn về nữ hài tử cao không quá ba thước kia. Nữ hài thân mặc áo giáp bằng da quá khổ, cổ áo màu thiên thanh bao quanh khuôn mặt nhỏ nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11/3106020/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.