Khi Sở Kiều tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một giường rộng lớn. Quang cảnh không còn như rừng Nguyên Sắc lúc nãy.
" Yến Tuân." " Yến Tuân."
Bọn hạ nhân y phục màu hồng đào nhạt vội chạy đến đỡ người vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ba ngày ba đêm liền triền miên.
Khi Huyền Mặc tướng quân mang hai người bọn họ về điện Phù Nhu, toàn thân đã máu vấy bẩn chiến bào, khắp người chi chiết vết thương. Nhất là Yến hoàng, người bị hôn mê sâu đến hôm nay mãi vẫn chưa thể tỉnh. May sao vị Tú Lệ Vương ngài...
" Nói mau, Yến Tuân chàng đang ở đâu? Bằng không ta giết." Sở Kiều áp cặp mắt lạnh lẽo, ngữ khí hàn băng cùng ngọn chủy thủ sát cổ người một hạ nhân.
Hạ nhân vừa run rẩy, vừa giơ tay hướng chỉ nàng đi lối trước mặt, "Dạ, mời người đi lối này." Sau lưng phòng nàng đang nằm dẫn đến một khu trướng vừa phải. Yến Tuân, chàng đang nằm đấy, khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt nhưng vẫn không giấu được vẻ tuấn tú như tạc của trời đất thảo nguyên, người nam nhân nàng yêu sâu đậm không thể lẫn vào hình hài một nam tử nào khác trên đại lục Tây Mông.
Yến Tuân. Yến Tuân. " Chàng làm sao vậy? Sao lại nằm ở đây?" "Đây không phải Bắc Yến, không phải nhà chúng ta." Sở Kiều nhăn nhó khuôn mặt ra chiều không vui, chạy đến đỡ người trên giường xuống, đoạn quay người đứng dậy. Bỗng từ sau lưng một giọng nam nhân ấm áp vang lên.
" Tú Lệ Vương, xin người bớt đau thương, Yến hoàng hiện sức khỏe đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-so-dac-cong-so-11-soi-bac-yen/62672/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.