Ôn Vương nhốt mình trong phòng sách nhiều ngày, chưa từng bước ra ngoài nửa bước.
Phủ Ôn Vương hoàn toàn yên lặng, nơi luôn ồn ào ầm ĩ bây giờ giống như vùng bị bỏ hoang, ngay cả Lục Nguyên Cư hắn cũng không hề bước vào.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm cánh cửa chưa từng được mở ra, trong lòng dần lạnh lẽo.
Đừng nói là sau khi Ôn Vương rạch mặt Doãn Tiêu La xong lại hối hận, cũng hối hận vì đã đuổi nàng đi, rồi lại không có mặt mũi đi tìm nàng về nên mới nhốt mình trong phòng sách, bình tĩnh suy nghĩ lại đó nha?
Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đi về phía phòng sách, cho dù có hối hận thì cũng không thể hối hận vào lúc này.
Im lặng mở cửa ra, trong phòng toàn là mùi rượu, Ôn Vương cầm một bình rượu gạo, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm bức tranh trong tay, chưa từng nhìn người mở cửa bước vào.
Thì ra là trốn trong đây uống rượu, Tiết Tịnh Kỳ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, từ từ đi đến bên cạnh hắn, lướt mắt nhìn thoáng qua bức tranh hắn đang cầm.
Lập tức giống như bị điểm huyết, nhìn chằm chằm vào bức tranh này.
Một vài giọt rượu văng lên, chỗ gương mặt đã hơi bị ướt, Ôn Vương trân trọng mà dùng tay lau đi giọt rượu.
Có lẽ là vì tức giận, không ngờ hắn lại quăng bình rượu đang cầm đi ra ngoài, phát ra tiếng “đùng”, hoảng loạn lau bức tranh.
“Ngươi đã nhìn thấy, ngươi biết nàng là ai không?” Giọng Ôn Vương đột nhiên lạnh xuống, ngước mắt dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714547/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.