Đang là đầu xuân, Luân Vương phủ lại đâu đâu cũng thấy trang phục màu trắng, trong trong ngoài ngoài đều không có niềm vui của đầu xuân, sắc mặt của các nha hoàn ra ra vào vào cũng nhăn nhó như gỗ khô.
Tầm mắt của Thích Mặc Thanh rơi vào bóng dáng một người cách đó không xa, hôm nay cô cũng mặc một bộ đồ màu trắng, eo thắt đai lưng bạch ngọc, chiếc áo choàng bên ngoài cũng màu trắng, mái tóc đen suôn mượt dài như thác nước ở phía sau lưng, nhìn từ xa, thấy một sự yên bình, tựa như giơ tay ra cũng không thể chạm tới.
Chậm rãi đi đến phía sau lưng cô, gạt xuống những bông hoa tuyết trên vai cô, cô có chút kinh ngạc quay người lại.
“Muốn vào thì vào đi, đứng ở đây làm gì?” Thích Mặc Thanh nắm tay cô, quả nhiên tay cô lạnh lẽo giống hệt chàng nghĩ.
“Ta chỉ muốn tới đây xem xem, sao chàng cũng tới rồi?” Tiết Tịnh Kỳ quay người lại nhìn xung quanh, sau khi xác nhận là không có ai, mới yên tâm nói chuyện với chàng.
Vì hôm qua Doãn Tiêu La đã biết được quan hệ giữa cô và Thích Mặc Thanh nên mới dẫn đến việc cô và chàng gặp mặt cũng phải thấp thỏm lo âu như vậy.
“Ta đến Ôn Vương phủ thì nàng không ở đó, bèn nghĩ nàng sẽ tới đây.” Thích Mặc Thanh nói.
Tiết Tịnh Kỳ biết, chàng đã nhìn thấu cô rồi, chỉ cần suy nghĩ một chút đã có thể biết được tung tích của cô, biết được cô đi đâu, muốn đi đâu.
“Hôm nay Ôn Vương vào cung rồi, chắc là đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/1714543/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.